Vậy là một thu nữa đã qua rồi phải không em?

Tôi nghe hơi sương giá lạnh len lỏi qua từng con ngõ nhỏ Hà thành, trùm lên từng tán cây, thấm đẫm cả vạt áo mỗi sáng tới trường. Hương hoa sữa dần mỏng mảnh rồi mất hẳn, nhường phố lại cho những gánh họa mi trắng xóa trời, báo hiệu mùa đông.


Tháng 12. Phố bắt đầu mở lòng ra đón những cơn gió lạnh tê người. Những hạt mưa nhỏ xíu, trong vắt như những pha lê, tí tách rơi trên tán cây, trên mái phố và trên những con đường người xe vội vã... Vỡ tan.


Những chiếc ô nhiều màu sặc sỡ nối nhau đi trên phố. Dưới những tán ô ấy, là các cặp vợ chồng, là những người bạn, là những cặp tình nhân đang sóng đôi dạo bước. Bình yên.

Tôi thấy một bàn tay bé xíu níu tay cha khi sang đường. Tôi thấy vòng tay của người con trai quàng lên cô gái bên cạnh chở che. Tôi thấy đôi mắt trong veo của một cô bé học trò lấp lánh sau màu áo đồng phục quen thuộc. Tôi thấy những chiếc áo ấm được vuốt phẳng phiu dành tặng cho đồng bào miền núi tránh cái rét cắt da. Tôi thấy những chú công an từ sớm tinh mơ đến đêm tối muộn luôn có mặt trên những ngả đường chật chội của thành phố, giữ gìn an ninh, phân luồng xe cộ. Tôi thấy những thanh niên áo đỏ tình nguyện trao đi giọt máu yêu thương để mong nối dài sự sống. Tôi thấy những điều tử tế luôn hiện diện quanh mình.


Đông Hà Nội, rét vẫn ngọt như bao năm cũ. Cái lạnh làm cho người ta sống chậm hơn đôi chút, lắng lòng thật sâu để chợt nhận ra hạnh phúc là thứ giản dị vô ngần.


Hà Nội mùa đông, lạnh mà thật ấm. Ngày Đông phố nhỏ, mở trái tim ra trao gửi thương yêu nhé em!

 

Bài: Nguyệt Hạ

Ảnh: Internet