Khi ông trời ban cho những thần dân hạ giới những chiếc lá phượng đặc biệt, ông lỡ tay làm những mảnh lá nhỏ xíu ấy rụng rời, tách lìa khỏi chiếc cành khẳng khiu trơ trụi. Những mảnh lá ấy rơi rụng, vương vãi khắp nơi, hóa thành những mảnh đời khác nhau, nhưng vẫn một màu xanh nguyên vẹn. Chúng lớn lên, rồi đi tìm nhau, một cách ngẫu nhiên, dẫu đôi lúc cũng không hòa hợp, nhưng sau tất cả, chúng vẫn yêu thương nhau, không quên rằng bạn của chúng là một phần không thể thiếu của màu xanh trên chiếc áo đang mặc.



Tập thể lớp 9A3 (Năm học 2018-2019)

Thanh xuân của chúng tôi là sắc xanh của cây lá, của màu áo đồng phục thân yêu, của những mái tóc còn vương chút nắng mai của những cô thiếu nữ tuổi trăng tròn hay đôi môi nhuốm màu tinh nghịch của các chàng trai mới lớn. Màu xanh ấy tươi vui nhưng không quá gay gắt, suy tư nhưng không buồn bã, đằm thắm chứ không trầm mặc. Màu xanh ấy vĩnh cửu, không bao giờ đậm lên hay nhạt đi, một màu xanh hoàn hảo không bị dấu giày bụi bặm của tuổi trưởng thành giẫm đạp. Phải chăng vì thế mà người Anh gọi thanh xuân là forever young? Bởi vậy nếu gọi thanh xuân là một phần sáu diện tích của bức tranh cuộc đời thì đó hẳn là phần đẹp nhất.



Tuổi trẻ đẹp đẽ ấy, đối với chúng tôi, còn là Nhà. Ở đó có một người mẹ vô cùng nghiêm khắc nhưng dành tình yêu thương vô vàn che chở cho 37 đứa con đáng yêu. Nhà là nơi che mưa, che nắng, che những cạm bẫy, che những cái liếc mắt thờ ơ, giữ gìn những con tim thổn thức một nhịp đập. Tổ ấm thân yêu ấy mang tên lớp 9A3 - Năm học 2018- 2019. Bước chân vào ngưỡng cửa của ngôi nhà, chúng tôi - ba mươi bảy mảnh lá xanh tươi mát - với màu xanh vốn có, vui vẻ, sẻ chia, trao cho nhau sự quan tâm, những cái ôm thật chặt, những nụ cười giòn tan của tuổi thanh xuân. Tay nắm tay, khi kết thành một vòng tròn rộng lớn, chúng tôi là một, một nhà, có một người mẹ, một cánh cửa xanh, một tấm bảng đen bay bay phấn trắng, một màu áo, một niềm tin, một giai điệu trong bản hòa ca xao xuyến. Chỉ cần vậy, tuổi xuân có thể chưa lấp đầy, nhưng chẳng còn chi phải nuối tiếc.


Phạm Quỳnh Chi (bên trái) và cô giáo Lê Thị Hạnh - giáo viên chủ nhiệm lớp 9A3

Thời gian thấm thoắt trôi, đã đến lúc màu xanh non ngày nào chuẩn bị bước sang một gam mới. Những mảnh lá lại một lần nữa rời cành, đi đến những ngôi nhà mới như những chú chim sải cánh đến những phương trời mới lạ. Cơ duyên đến đây, có thể là kết thúc nhưng đã một lần ngang qua đời nhau, những mảnh lá sẽ mãi nhớ rằng họ đã từng ở chung một nhà, đã từng có những niềm vui chung, đã lưu lại những kỉ niệm về nhau vào tâm trí, vào từng tấm ảnh bình yên hay trong những dòng lưu bút đầy nước mắt. Thời gian có thể đến rồi đi nhưng kỉ niệm vẫn còn mãi, trong trái tim của những mảnh lá mong manh từng chung một nhịp đập…

Cảm ơn tình yêu, sự bao dung của thầy, cô giáo đáng kính, cảm ơn cô giáo chủ nhiệm Lê Hạnh yêu dấu của chúng tôi, cảm ơn kí ức đẹp đẽ … đã đến với tập thể lớp 9A3 chúng ta những năm học vừa qua! Tớ sẽ nhớ các cậu thật nhiều… thanh xuân của tớ!

                Tác giả: Phạm Quỳnh Chi (Lớp 9A3 - Năm học 2018- 2019)