Tôi nghe mùa hạ ào ạt xâm chiếm bầu trời Hà Nội, y như cái cách mà vừa mới hôm qua giật mình nghe gió đông luồn qua ô cửa nhỏ và ngàn vạn chiếc lá đua mình trút xuống hè phố. Ngước lên khoảng trời xanh biếc bỗng giật mình nhận ra bằng lăng đã nhuộm tím cả lối đi về, báo trước mùa sang. Vừa đẹp mà lại vừa buồn, mùa chia tay của tuổi học trò.

12 năm góp nhặt tri thức để dành dụm cho tương lai, rồi đây mỗi người sẽ chọn cho mình một con đường nhưng những tháng ngày ngồi trên ghế nhà trường, với mực tím sách vở, với bè bạn thầy cô của sẽ là những điều đẹp đẽ không phai trong kí ức.


Áo trắng ai nhòa bóng nắng, thấp thoáng ẩn hiện trên con phố chiều nay.

Quên sao được... Không khí những ngày ấy gấp gáp đến bao nhiêu. Quay cuồng với bài vở bề bộn, cuống quýt trao nhau từng cái ôm siết chặt, những lời thầm kín vỡ òa trong giây phút. Sao mà vẫn không thấy đủ? Mắt ai đỏ hoe như nhành phượng vĩ, nghe tiếng ve khản giọng mà nao lòng ngày hè qua.

Năm ấy, chiếc áo đồng phục lớp tôi đứa nào đứa nấy kín đặc chữ kí và lời chúc của nhau. Chúng tôi cứ cười nói, vui vẻ trao cho nhau những cái ôm và lời chúc ngọt ngào nhất, đâu biết rằng mai này ngồi nhớ lại nước mắt lại trào ra trong niềm nhớ thương vô bờ.


Nhưng rồi cũng an nhiên mỉm cười, vậy ra, tất cả chúng ta cũng từng tràn đầy nhiệt huyết và ngây ngô tới thế. Giữa khoảng trời đôi mươi ta mộng mơ và nông nổi, xinh tươi như hoa nắng giữa trời mây. Ta từng buồn những nỗi buồn rất vu vơ. Lòng ta từng bứt rứt lo lắng không yên về kết quả bài kiểm tra cuối kì. Tim ta từng rộn ràng xao xuyến trước ánh mắt của cô bạn thân cùng lớp...


Ta đi qua một thời để nhớ ấy, với biết bao tình cảm nồng thắm chất chứa làm hành trang cho những tháng ngày dài rộng sau này. Là biển tri thức vô tận còn được đắp bồi, là những lời dạy bảo của thầy cô, là tình bạn nồng thắm, là những dòng lưu bút nhòe nước mắt, là chiếc áo kỉ niệm, là bảng đen phấn trắng, là cây bàng góc sân, là hàng ghế đá kỉ niệm...


“Nếu có ước muốn trong cuộc đời này

Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại”

Để ta lại được cười và khóc cùng nhau, cùng thả những ước mơ lên trời cao, giữ trong tim tiếng trống trường rộn rã, ôm nhau thêm một lần nữa…

Tạm biệt nhé, mái trường yêu dấu!

Tạm biệt nhé, tuổi học trò hồn nhiên!

Hẹn gặp lại - ngày mai có nắng!

Nguyễn Thị Ngọc Ánh – 11D2 (CLB PV)

Ảnh: Vũ Hoàng, Facebook Mai Tốt Bụng, Khánh Nghiêm, Huyền My