Bài tham dự: CUỘC VẬN ĐỘNG VIẾT VỀ THẦY CÔ VÀ MÁI TRƯỜNG NGUYỄN TẤT THÀNH THÂN YÊU

Tôi bước chân vào ngôi trường mang tên Bác 6 năm về trước và cũng sắp chạm tới cái ngưỡng cuối cùng là 7 năm cho ít nhiều học sinh đang theo học. 6 năm nghe dài mà trôi qua nhanh như chớp mắt, ngoảnh đi ngoảnh lại đã hết đời học sinh. 6 năm, Nguyễn Tất Thành và tôi như đôi bạn tri kỉ, chứng kiến bao thay đổi và trưởng thành cùng nhau.

Tôi chính thức trở thành NTTer khi còn là một cô nhóc trẻ con 10 tuổi. Đi qua cả nửa tuổi thơ của mình, tôi giờ đã là một cô gái 16. Năm ấy, trường tôi còn bé lắm, chưa có dãy nhà mới, chưa có cổng trường hiện đại như bây giờ. Tôi nhớ mình còn hay đứng ở góc hành lang tầng 4, ngắm sắc vàng của cây bạch đàn kim từng mùa trổ hoa.


Cổng trường thân thương ngày ấy… Có ai còn nhớ?

Tôi bước qua cái thời ngây ngô vụng dại của mình với những kì thi, bài kiểm tra, với những mối quan hệ bạn bè, thầy cô, bao vui buồn, bao khám phá. Nguyễn Tất Thành cũng từng ngày thay đổi. Có những giáo viên cống hiến một đời giờ đã về hưu, các câu lạc bộ được mở ra, tỉ lệ học sinh đỗ tốt nghiệp và đại học hàng năm ngày càng đứng ở thứ hạng cao trong Thành phố Hà Nội cũng như trong cả nước. Học sinh trường Nguyễn Tất Thành vừa giỏi văn hóa, vừa tài năng ở các môn thể thao và nghệ thuật, vừa tích cực trong các hoạt động tập thể, vừa tự tin và chủ động tham gia sinh hoạt trong các câu lạc bộ phong phú của nhà trường, tham gia các cuộc thi trong và ngoài nước, tham gia trao đổi học sinh với các trường trung học nước ngoài thành công và tốt đẹp, được trao tặng nhiều giải thưởng danh dự và quí giá

Tôi nhớ những thầy cô đã ở bên dìu dắt, dạy dỗ tôi nên người. Không chỉ là những kiến thức trong sách vở, các thầy cô còn dạy tôi những bài học vô giá về tình yêu thương, về cách sống sao cho đẹp, cho văn minh, sống sao để hướng tới tương lai mà không quên đi quá khứ, biết trân trọng cả một thời vàng son của dân tộc. Các thầy cô dạy tôi cách làm một người con tốt, một học sinh tốt và một công dân tốt. Bóng hình của các thầy cô giáo mãi mãi vẫn còn in đậm trong trí nhớ của tôi. Đó là thầy giáo Lê Đình Cương với tiếng giảng bài lịch sử hào hùng, ấm áp. Đó là cô giáo Thành Vinh với giọng nói dịu dàng, trìu mến. Đó là dáng hình và cách truyền đạt mạnh mẽ của cô Nguyễn Thị Hợp. Đó là sự hài hước và thấu hiểu của cô giáo Nguyễn Thị Thu Anh. Đó là cách giảng bài sinh động, hấp dẫn của cô giáo Thị Hải. Đó là những bóng dáng lặng thầm cống hiến của các thầy cô tổ giáo vụ, hành chính, các bác bảo vệ, các bác lao công... Bao ngày tháng qua đi, đọc lại những dòng lưu bút mà cô giáo chủ nhiệm viết cho chúng tôi vào năm cuối cấp mà trong tôi vẫn nguyên vẹn niềm xúc động nghẹn ngào: “… Ngày mai, các con như những chú chim đã mọc đủ lông đủ cánh bay đi khắp mọi miền của đất nước, các con sẽ trưởng thành, thành đạt, và có những bạn sẽ trở thành “ông” nọ hay “bà” kia nhưng A3 luôn là một góc nhỏ trong kí ức của các con. Cô cầu chúc các con thành công trong bước đường đi tìm tri thức của mình. Chúc cho các con trở thành người có ích cho xã hội và gia đình mình. Chúc cho những ước mơ của các con trở thành hiện thực trong nay mai...’’.

Bao năm qua đi, ngôi trường Nguyễn Tất Thành vẫn im lìm chứng kiến lớp lớp học sinh trưởng thành. Chỉ còn bảng đen phấn trắng, chỉ còn những thầy cô ở lại, chỉ còn những dãy phòng học, chỉ còn những hành lang lộng gió, lại dang rộng vòng tay đón tiếp những khóa học sinh mới vào, mang trong mình trọng trách cao cả là nghiên cứu và áp dụng những phương pháp giáo dục tiên tiến vào giảng dạy và học tập. Gần hai thập kỉ trôi qua, Nguyễn Tất Thành hiện đại hơn nhưng vẫn giữ trong mình nét truyền thống, luôn phấn đấu, đi theo lời răn dạy của Bác, là một ngôi trường “mô phạm của cả nước”.


Ở nơi đây, tôi dần trưởng thành, mạnh mẽ, tự tin với những kiến thức, kĩ năng và yêu thương mình đã nhận. Dù mai này có cách xa, tôi tin ngôi trường Nguyễn Tất Thành vẫn mãi là một góc nhỏ an lành trong trái tim, để nhớ, để thương và để tự hào.


Nguyễn Thị Ngọc Ánh - 11D2 (CLB Phóng viên)