Trên đường đi học, đạp xe qua những con đường hun hút gió, bạn có nghe cái giá buốt luồn qua từng thớ vải, khe khẽ chạm vào da thịt? Nằm trong chăn ấm áp, cuộn tròn trong lòng mẹ, bạn có nghe tiếng mưa tí tách ngoài mái hiên? Khoảnh khắc ấy bạn có thấy nhớ, thấy lưu luyến cái lãng mạn, trong trẻo của mùa thu, hay muốn nó qua nhanh để chào đón những mùa khác? Hay cũng như tôi, bạn ao ước khoảnh khắc ấy kéo dài mãi mãi?

Mùa đông Hà Nội có cái riêng chẳng nơi nào có được. Nó không trắng xóa một màu băng tuyết trên từng mái nhà, từng ngọn cây, cũng không đỏ ối màu lá phong trút bừng cả góc phố. Hà Nội khi chính đông, ngước lên cao, bạn có thấy một vòm xanh ngát được đan bởi những hàng cây cổ thụ còn chưa kịp thay lá?

 

Giữa giờ ra chơi, xuýt xoa nắm tay đứa bạn thân bên dãy hành lang vừa thay áo mới, bạn có thấy thân quen, gắn bó? Rùng mình khi cơn gió luồn qua khe cửa sổ, bạn có chợt thấy lòng nao nao khi một mùa đông nữa sắp qua?


Xuân chưa về.

Nhưng nỗi nhớ đông đã kịp dâng thao thiết.

 

Bài: Bùi Thu Ngân – 6A5

Ảnh: Hoàng Thái, Vũ Hoàng