Có lẽ, mái trường xưa luôn là điểm đến và nơi chúng ta tìm về sau những chặng đường dài mà ta đã đi qua trong cuộc đời. Chỉ đơn giản… nơi đó đã in dấu trong trái tim chúng ta nhiều kỉ niệm đẹp đẽ, trong sáng của tuổi học trò đầy nhung nhớ. Mái trường THCS& THPT Nguyễn Tất Thành cũng là mái trường chiếm một phần quan trọng của kí ức - không thể thay thế trong tâm khảm và cuộc đời tôi.

Chắc hẳn trong bạn và tôi chưa từng quên được những Lời của thầy:

Rồi các em một ngày sẽ lớn 
Sẽ bay xa đến tận cùng trời 
Có bao giờ nhớ lại các em ơi 
Mái trường xưa một thời em đã sống.


Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng 
Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao 
Thủa học về cái nắng xôn xao 
Lòng thơm nguyên như mùi mực mới.

Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới 
Thầy trò mình cũng có lúc chia xa 
Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha 
Muốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủ 

Một lời khuyên biết thế nào cho đủ 
Các em mang theo mỗi bước hành trình 
Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên: 
Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá... 

Rồi các em mỗi người đi mỗi ngã 
Chim tung trời bay bỗng cánh thanh niên 
Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền 
Ở nơi đâu có thầy luôn thương nhớ.

Tạ Nghi Lễ – (Trích trong tập Những Khoảng Trời Trong Sáng)


Và trong cuộc sống, bạn và tôi- chúng ta luôn kiếm tìm cho mình điểm tựa vững chắc như một hình ảnh, một con người hay một nơi nào mang lại cảm giác bình yên, hạnh phúc đó để ta có thêm sức mạnh, niềm tin, kinh nghiệm, động lực sống và khiến cho ta vững bước hơn trong cuộc đời. Tôi tin chắc rằng, có một nơi mà hình ảnh ấy luôn ở trong mỗi chúng ta đó chính là mái trường

Tôi còn nhớ mãi ánh mắt của bạn, của tôi trong giờ phút chia tay đầy lưu luyến. Ánh mắt ấy chứa chan tình cảm, cả sự rung động khó nói hết bằng lời. Ánh mắt ấy đủ làm cho tôi có thêm vững bước trên con đường tôi biết mình sẽ phải trải qua rất gian nan ở phía trước. Như vậy, kí ức tuổi học trò, kỉ niệm về một thời đã qua dưới mái trường là sự hồn nhiên, vui tươi, mơ mộng ấy, những dòng chữ tinh nghịch thân thương viết vội vàng trong những trang lưu bút còn dang dở. Đâu còn những lời chúc, lời nhắn nhủ, lời giảng bài thân thương của thầy cô hay những trò đùa nghịch dại của những đứa học trò quỷ sứ như chúng tôi..?

Tất cả dường như đã nhòa theo tháng năm. Giờ đây, kỉ niệm xưa dưới mái trường Nguyễn Tất Thành thân yêu này ai còn giữ…?

Khi những tia nắng của mùa hè rực rỡ lan tỏa trong không gian và thời gian vào tháng 5, tháng 6 đã tràn ngập, phượng nở đỏ rực trên những hàng cây, tôi mơ hồ chạm khẽ lại vào kí ức đẹp đẽ của một thời đã qua và cố gắng níu cảm xúc đó lại với niềm tin và hi vọng ở phía trước.

Lúc đó, tôi bất chợt nhớ đến một bài thơ có nhan đề: LỜI CẢM TẠ với nhiều điều ý nghĩa: Mái trường Nguyễn Tất Thành dấu yêu mãi sẽ là một phần kí ức trong chúng tôi. Xin dành những lời tốt đẹp nhất được tri ân nơi đây và tri ân những người thầy đang cần mẫn, miệt mài với công việc vất vả, lặng thầm  nhưng cũng rất vinh quang để đưa những chuyến đò qua sông đến được với bến bờ tri thức! Chúc cho tất cả dự định, may mắn và thành công sẽ đến bên những người bạn yêu dấu của tôi và với tất cả những em học sinh thân yêu đã, đang và sẽ được học tập dưới ngôi trường mang tên Bác!

Tháng 5, tháng 6 ơi, mùa hè ơi! Hãy nhẹ nhàng thôi nhé để ta bình yên sống lại với kỉ niệm của một thời …không thể quên!

Tôi đứng lặng giữa cuộc đời nghiêng ngả
Để một lần nhớ lại mái trường xưa
Lời dạy ngày xưa có tiếng thoi đưa
Có bóng nắng in dòng sông xanh thắm
.

 

Thoáng quên mất giữa tháng ngày ngọt đắng
Trưởng thành này có bóng dáng hôm qua
Nhớ được điều gì được dạy những ngày xa
Áp dụng - chắc nhớ cội nguồn đã có.

 

Nước mắt thành công hoà nỗi đau đen đỏ
Bậc thềm nào dìu dắt những bước đi.
Bài học đời đã học được những gì?
Có nhắc bóng người đương thời năm cũ
.

 

Vun xới cơn mơ bằng trái tim ấp ủ
Để cây đời có tán lá xum xuê.

 

Bóng mát dừng chân là một chốn quê
Nơi ơn tạ là mái trường nuôi lớn.

 

Xin phút tĩnh tâm giữa muôn điều hời hợt
Cảm tạ mái trường, ơn nghĩa thầy cô!


-          Lê Hạnh -