Trong mấy đêm liền, lần nào cuộn mình dụi đầu vào lòng mẹ, chú mèo Ooc tinh nghịch rất thích tìm hiểu mọi chuyện lại mơ thấy một thứ rất ấm áp. Trong mơ, mọi người gọi đó là “tình thương”. Tỉnh dậy, Ooc cứ chun mãi chùm râu mảnh lên ngẫm nghĩ: “Tình thương là gì thế? Tại sao lại có tình thương nhỉ?”. Chú quyết định đi hỏi mọi người.
Người đầu tiên chú gặp là Tuần Lộc, lúc đó, Tuần Lộc đang gặm cỏ ở bên đường. Mèo Ooc cất tiếng: “Này, Tuần Lộc, cậu đã đi nhiều nơi. Hãy cho tớ biết tình thương là gì?”. Tuần Lộc đáp đầy tự tin: “Cha tớ bảo, đó là một thứ vô hình, không bao giờ thấy được”. Ooc mừng rỡ cảm ơn và vừa đi vừa lẩm nhẩm hát lời Tuần Lộc.
Bước chân mèo Ooc đưa chú tiến sâu vào trong rừng. Lời bài hát về tình thương vô hình đã vô tình làm cho Chim Sẻ đang bắt sâu trong kẽ lá phải cúi xuống đầy ngạc nhiên. Chim Sẻ lắc đầu nói với mèo Ooc: “Cậu nói chưa đúng rồi. Tình thương là thứ rất là rộng lớn, lớn hơn cả khu rừng này”.
Mèo Ooc trở nên bối rối. Mỗi bước tiến sâu vào trong rừng, mỗi lúc gặp một bạn, chú lại có một đáp án khác nhau.
Thế rồi trời sụp tối. Mèo Ooc thấy đói bụng. Chú nhớ mùi cá rán thơm phức của mẹ vào bữa xế, nhớ li sữa âm ấm của mẹ trước khi đi ngủ. Và hơn hết, chú nhớ giọng nói dịu dàng, nhớ ánh mắt quan tâm, nhớ cái ôm của mẹ. Không ai có thể giúp chú trở về nhà. Chú đã đi quá xa. Mèo Ooc bật khóc nức nở.
- Meo, meo! Mèo Ooc ơi…
Mèo Ooc ngẩng đầu lên. Mẹ chú cùng bác Gà trống, cô Vịt bầu, anh Chó vện đã đến bên chú tự bao giờ. Chú sà vào lòng mẹ, dụi đầu vào đám lông mềm mại và ấm áp dưới cằm mẹ và mỉm cười:
- Mẹ ơi!....... Con yêu mẹ lắm!........ Mẹ chính là tình thương, mẹ ạ.
“Mẹ chính là tình thương”