Họ và tên: Chu Ngọc Thùy Linh

Lớp: 8A3

Số điện thoại: 0164 *** ***

Trường: THCS và THPT Nguyễn Tất Thành – 136 Xuân Thủy- Cầu Giấy – Hà Nội


THAY ĐỔI

Tôi có một cô bạn rất xinh, rất sành điệu. Nó dùng đồ hiệu, đi một chiếc xe đạp điện đắt tiền, tuy nhiên lại không bao giờ đội mũ bảo hiểm. Suy nghĩ của bạn tôi rất đơn giản, đơn giản như bao nhiêu người đi xe đạp điện mà tóc vẫn tự do tung bay trong nắng sớm: “Đi xe đạp điện không cần thiết đội mũ như xe máy, thêm nữa, mũ bảo hiểm sẽ làm hỏng, bết tóc và rất vướng víu”. Nhưng bây giờ, nó đã thay đổi.



(Ảnh: internet)

Sáng hôm ấy, nó chải tóc rất cẩn thận và chuẩn bị đến trường. Chị gái của nó – rất coi trọng về an toàn của em gái khi đi ra đường – hôm nay là lần thứ n chị nhắc nó đi xe đội mũ bảo hiểm. Chị vừa phát hiện mọi khi nó chỉ đội qua loa, rồi ra đến đường cởi bỏ mũ, nên hôm nay đích thân cầm lược ra, bất ngờ chải gọn tóc nó lên rồi buộc lại và úp chiếc mũ bảo hiểm lên.

Thực ra buộc như vậy rất đẹp, dễ đội mũ bảo hiểm, lại gọn gàng. Tuy nhiên, đối với bạn tôi, kiểu tóc ấy không đẹp, hơn nữa nó mất thời gian chải đầu đâu phải chỉ để cuối cùng túm lên rồi đội mũ. Vậy nên, nó rất hậm hực: “Chị, em mất cả sáng để chải tóc đấy! Cái mũ này quá xấu, nó còn làm hỏng tóc em!”.

Vấn đề ở đây, có chỉ là tóc không? Lúc đầu tôi cũng nghĩ thế, nhưng rồi tôi biết, ngoài việc sợ “mũ ám sát tóc” thì nó và rất nhiều người còn ngại đội mũ vì vướng víu, rồi nào thì cồng kềnh, rắc rối, rồi thì coi mũ bảo hiểm là “cái nồi ngớ ngẩn úp lên đầu làm mất đi sự duyên dáng và sành điệu”.

Bố mẹ khuyên, không được.

Chị gái khuyên, không được.

Bạn bè khuyên, không được.

Nhưng quy định là quy định. Những học sinh không đội mũ bảo hiểm khi đi xe đạp điện sẽ bị nhà trường xử phạt rất nghiêm. Đội cờ đỏ sẽ không nương tay với bất kì trường hợp nào. Đi gần đến cổng trường, trông thấy đội cờ đỏ, bạn tôi vội quay tay lái, liệng xe sang lối khác. Đường trơn, xe trượt lên vỉa hè, đổ nghiêng. Đầu nó đập vào hàng rào sắt. Cú va đập không đủ mạnh để làm nó trọng thương nhưng vết xước sâu trên trán cũng làm cho nó hoảng sợ. Tôi biết, với cái đứa chỉ một nốt mụn cũng có thể làm mất ăn mất ngủ thì vết xước ấy thật khủng khiếp. Đưa nó tới phòng y tế kiểm tra vết thương, tôi cười hỉ hả: “May thật, nếu hôm nay mày đội mũ bảo hiểm thì mũ đã xước te tua còn gì!!!”.

Điều đó làm nó “nổi khùng”, chiều hôm đó, để xoa dịu nó tôi đã rủ nó đi ăn.

Nơi chúng tôi tới là một quán ăn nhỏ. Cô chủ quán là người quen của nhà tôi, có một người con gái vô cùng xinh, rất được cưng chiều, trước kia cũng như bạn tôi, rất sành điệu, đi xe đạp điện xịn và không bao giờ đội mũ bảo hiểm. Và chính điều đó đã dẫn tới một bi kịch cho chị ấy, một chấn thương không hề nhẹ ở não sau khi gặp tai nạn làm chị ấy mất trí nhớ, và rõ ràng về bài học hơn, đó là: người đi cùng chị ấy đội mũ bảo hiểm nên không thương tích tại não.

Bạn tôi ngồi ăn có vẻ không ngon miệng, mắt nhìn vào cô gái trong nhà, rất xinh, nhưng đôi mắt ngây dại, vô hồn. Thậm chí, nó ngạc nhiên hơn khi thấy chị ấy nhìn chính mẹ của mình mà hỏi: “Cô ơi, bao giờ mẹ cháu về?”

- Này, tao tưởng cô ấy là mẹ chị ấy chứ?

Cuối cùng nó cũng hỏi, nếu nó không hỏi, sẽ khó khăn hơn để tôi có thể bắt đầu kể câu chuyện về cô con gái của chủ quán.

 - Tại sao chị ấy gọi mẹ là cô?

 - Chị ấy mất trí nhớ - Tôi nhìn nó, rồi nói thêm - Nếu mày như bây giờ, tao e rằng có ngày mày sẽ hỏi mẹ mày một câu như vậy.

Nó không nói gì. Chỉ cúi đầu im lặng.

Ngày hôm sau và rất nhiều ngày sau nữa, mỗi khi ra đường, chưa bao giờ nó quên mang theo chiếc mũ bảo hiểm bên mình./.