Năm 2020 đến cùng với đại dịch toàn cầu Covid – 19. Đây là một sự thử thách lớn đối với ngành y học Việt Nam cũng như toàn nhân loại. Trong khi chúng ta đang ở nhà học tập và làm việc an toàn cùng gia đình, thì các bác sĩ nơi tuyến đầu đang phải gồng mình chống dịch với tất cả khả năng của mình. Họ đã chấp nhận hi sinh hết thảy: sức khoẻ, nguy cơ lây nhiễm, xa cách gia đình, người thân, đối mặt với nhiều hiểm nguy và gian khó. Thế nhưng, những “chiến sĩ áo blouse trắng” ấy vẫn chấp nhận tất cả và luôn cố gắng hết sức chỉ vì 2 tiếng: Tổ quốc. Tập thể lớp 6A6 mong rằng những bài thơ dưới đây sẽ là thông điệp tràn đầy yêu thương và ý nghĩa, mang đến vitamin hạnh phúc, tiếp thêm năng lượng về mặt tinh thần cho các “chiến sĩ áo blouse trắng” nơi tuyến đầu chống dịch!




Điều muốn nói

Một sáng xuân trong lành

Như bao nhiêu ngày khác

Sân trường sao vắng toác

Chẳng thấy một bóng người

 

Thầy cô bạn bè ơi

Đi đâu mà không thấy

Chỉ cây bàng ở đấy

Đứng chán nản một mình

 

Ngắm sân trường lặng thinh

Mà hằng ngày ở đó

Dưới gốc cây lấp ló

Tiếng nói cười râm ran

 

Trong lòng em chứa chan

Bao nhiêu điều mong muốn

Ước gì cơn gió cuốn

Co-vid 19 đi

 

Để cô chú ngành y

Yên tâm và thoải mái

Trở về với con cái

Và gia đình thân thương

 

Sau nhiều ngày kiên cường

Nơi tuyến đầu chống dịch

Coi virus như địch

Mà đoàn kết đẩy lùi

 

Cũng không thể chôn vùi

Những hi sinh mất mát

Và đắng cay mặn chát

Của chiến sĩ áo xanh

 

Hàng ngày phải đi canh

Dọc theo vùng biên giới

Không cho người lui tới

Mang dịch bệnh lây lan

 

Mong mọi người bình an

Chung tay ta cố gắng

Phải cùng nhau quyết thắng

Đại dịch hiểm toàn cầu

 

Dù có phải đợi lâu

Không bỏ ai ở lại

Trong cuộc chiến nhân loại

Chống vi-rus chết người

 

Hãy luôn luôn vui cười

Và lạc quan bạn nhé

Dù sức ta còn bé

Nhưng gộp lại sẽ to

 

Đất nước rồi ấm no

Khi vượt qua đại dịch

Như là một chiến tích

Nên xin hãy đừng buồn.

 

Đáy lòng em mong muốn

Nói cảm ơn rất nhiều

Những chiến binh mạnh mẽ

Vì Tổ quốc quên thân!

Thơ: Nguyễn Hà Linh (6A6)




Việt Nam thời covid

Cây bàng lặng thinh đứng                

Từng chiếc lá đu đưa                        

Vươn từng ngọn cây thưa                

Lên bầu trời covid.

 

Bầu trời đen kì lạ                 

Không một ánh nắng rơi               

Sân trường như thiếu bóng       

Thầy cô, bạn bè ơi!

 

Hoành hành giặc Covid

Hung tợn, đánh khắp nơi

Làm cho cả thế giới

Nỗi sợ hãi không vơi.

 

Bây giờ các chiến sĩ

Mặc áo trắng ra quân

Cùng tạm biệt đồng chí

Hẹn ngày về quê hương!

 

Hi sinh cả thân mình

Cống hiến cho đất nước

Nhân dân đặt lên trước

Với tất cả niềm tin.

 

Đồ bảo hộ mang theo

Khẩu trang hằn vết đỏ

Những niềm tin không nhỏ

Chiến thắng cô- rô-na.

 

Bây giờ, Đảng đang gắng

Bảo vệ cho người dân

Khỏi bệnh “viêm phổi trắng”

Từ Vũ Hán lan sang.

 

Biên phòng các chiến sĩ

Đêm đêm ngủ trong rừng

Bảo vệ từng tấc đất

Rồi đến từng người dân.

 

Bao nhiêu tháng ở lại

Đã có ngày được về?

Bao nhiêu tháng biên giới

Có được gặp vợ con?

 

Việt Nam thời covid

Một nhịp sống khác thường

Cùng đồng lòng, chung sức

Cùng với một tình thương.

 

Những tin nhắn ủng hộ

Những bức thư chan hòa

Từng miếng cơm xuýt xoa

Sao mà ngon đến thế!

 

Từng tấm lòng yêu mến

Từng bao gạo thơm ngon

Những đồng tiền thơm thảo

Ôi, sao mà thân thương!

 

Con người thời covid

Bỗng nhiên đoàn kết hơn

San sẻ từng bát cơm

Đến từng chiếc áo ấm.

 

Giọt mồ hôi lấm tấm

Cứ thánh thót tuôn rơi

Nhưng tinh thần đoàn kết

Gọi tên Việt Nam ơi.

 

Chung tay đánh covid

Cùng nhau xây dựng lên

Một Việt Nam chiến thắng

Đánh tan Co-ro-na!

Thơ: Nguyễn Tú Tâm (6A6)

 


Đại dịch Covid-19

Tiếng nhịp thở căng thẳng gấp gáp

Người mệt nhoài chẳng còn hơi đâu

Vì tổ quốc, nhân dân ngoài kia đó

Xa mẹ xa cha cả tháng trời.

Cuộc gọi điện chỉ vài phút thôi

Giọng nghẹn ngào, lòng đau như cắt

Nơi tuyến đầu nỗi lòng heo hắt

Nhanh đi nhé corona ơi.

Giấc ngủ vội trên manh chiếu nhỏ

Người co ro trong quần áo bảo hộ

Tiếng thở đều qua chiếc khẩu trang

Mắt thâm quầng sau những đêm thức trắng.

Dân thương lắm những chiến sĩ áo trắng

Cố bảo vệ khỏi corona

Để họ về với gia đình thân thiết

Sau bao ngày chống đại dịch cô vy.

Nhưng biết đâu những người vô ý thức

Tụ tập ăn chơi chẳng quan tâm

Họ vô tâm chẳng chịu suy nghĩ

Vì bản thân, vì tổ quốc, nhân dân.

Quê hương đây dang tay chào đón

Những người con từ xứ lạ trở về

Không quản ngại những hiểm nguy dịch bệnh

Sẵn sàng che chở khỏi đại dịch đây.

Tấm lòng nhỏ ấm áp biết bao

Người góp của, góp công thầm lặng

Chẳng so đo tính toán hơn-thiệt

Chung một lòng vì tổ quốc thân yêu.

Chủ tịch nước, thủ tướng ra mệnh lệnh

Không ra ngoài khi không cần thiết

Đeo khẩu trang, rửa tay diệt khuẩn

Cấm tụ tập những nơi đông người.

Xem tin tức thời sự hàng ngày

Lòng dạ đau tựa như dao cứa

Số người chết, người nhiễm tăng vọt

Đến bao giờ mới hết dịch đây.

Vì cô vy bao gia đình chia cắt

Giọt lệ rơi nhớ về căn nhà nhỏ

Bố mẹ già chờ con trở về

Đứa con nhỏ chờ mẹ chờ cha.

Buổi bây giờ chống dịch như chống giặc

Phải đồng lòng mới thắng được cô vy

Tiến lên phía trước không ngại hiểm nguy.

Những chiến sĩ áo xanh rồi áo trắng,…

Chung tay góp sức đẩy lùi virus xa

Ngày nào đó chúng ta toàn thắng dịch

Lại cùng nhau xây đất nước đẹp tươi.

Thơ: Bùi Hoàng Anh (6A6)

 


Thơ thời covid – 19

Trong những ngày đầu xuân

Cô vy từ đâu đến

Từ Trung Quốc “thân mến”

Lan ra khắp mọi miền.

 

Dịch Cô vy đã đến

Đất nước Việt Nam ta

Khắp các trường gần xa

Học sinh đều được nghỉ.

 

Nhà trường cũng lo lắng

Nghĩ giải pháp liền tay

Học online thật hay

Không phải lo đúp lớp.

 

Dịch bệnh ngày một xấu

Nó lan ra thật nhanh

Mọi thứ phải không phanh

Để không ai mắc bệnh.

 

Thật là may mắn thay

Có những người thật tốt

Đóng góp cho xã hội

Tất cả cùng chung tay.

 

Các bác sĩ tuyến đầu

Ngày đêm cùng chống dịch

Những người lính chịu khổ

Nhường giường cho bệnh nhân.

 

Bạn chỉ cần ngồi yên

Đeo khẩu trang đúng cách

Dãn cách xa xã hội

Là đóng góp lớn lao.

 

Dịch Cô vy độc ác

Cướp mạng sống bao người

Khiến nhân dân khổ sở

Thật là ác lắm thay

 

Hết lần này lần khác

Gieo rắc nỗi kinh hoàng

Khiến người dân hoang mang

Dịch Cô vy biến chủng

 

Dịch không quá kinh khủng

Chúng ta sẽ vượt qua

Chỉ cần ta đoàn kết

Dịch sẽ biến đi xa.

Thơ: Nguyễn Quang Minh (6A6)


Tranh: Học sinh lớp 6A6