Hà Nội, ngày… tháng… năm…
Thân gửi bạn của tôi!
Cuối cùng thì ngày bạn tôi phải lên đường cũng đến! Ngày mai thôi, lớp học này chỉ còn lại mình tôi cùng 41 đứa bạn đáng yêu.
Bạn còn nhớ không, một buổi sáng mùa thu, khi những sợi nắng vàng còn sót lại của mùa hè tinh nghịch nhảy nhót trên tán bàng xanh ngắt như hân hoan đón chào học sinh, tôi đã bắt gặp ánh mắt trong veo của bạn. Và chẳng biết tự bao giờ, chúng mình đã thân nhau.
Yêu xiết bao ngôi trường nhỏ với những khoảng xanh đến nôn nao
Bạn còn nhớ không, hàng ghế đá quen thuộc nơi chúng mình thường ngồi ôn bài và trò chuyện? Tiếng cười giòn tan làm ấm cả góc sân trường ngày chớm đông.
Bạn còn nhớ không, lớp học với những người bạn tuyệt vời. Những kỉ niệm ngọt ngào và lung linh như nắng sớm.
Bạn còn nhớ không, những bài học thầy cô đã ân cần trao gửi? Bạn còn nhớ không cô Đặng Hiền rất dịu dàng, cô Thu Hà vô cùng tâm lí, cô Hương Thảo luôn tận tình, thầy Lê Đình Cương với tình yêu nghề mãnh liệt, thầy Nguyễn Văn Thiện nghiêm khắc mà tràn đầy yêu thương…?
Bạn còn nhớ không những hoạt động thiện nguyện ấm áp, học kì quân đội khó quên, English Festival sôi động, những tối rủ rỉ tâm tình ở khu quân sự, nhớ những cái nắm tay ở Mai Châu, nhớ những buổi tập hát, tập nhảy cùng nhau? Dù mệt, trên khuôn mặt đứa nào cũng nở nụ cười rạng rỡ như hoa…
Bạn thân ơi, hãy bước đi, mạnh mẽ!
Bởi hành trang bạn mang theo là trĩu nặng thương yêu.
Chúng ta là một gia đình
Nguyễn Hà Anh (11D3)