Người ta thường nói, âm
thanh buồn nhất có lẽ là tiếng của một người sắp âm thầm rơi nước mắt. Và âm
thanh xé lòng nhất, có lẽ là tiếng một người gọi đi mãi chẳng thể nhận lời hồi
đáp lại. “Nguyên ơi” chính là một
tiếng gọi như thế. Tiếng gọi được cất lên từ sâu thẳm nơi trái tim người cha.
Đó là tiếng gọi thiết tha, đong đầy nỗi nhớ, là sự khắc khoải đợi chờ một người
mãi chẳng thể quay về.