- Quyển “Pháo Đài Số” hả, hì hì, tớ vẫn chưa đọc xong, cho tớ mượn thêm ngày nữa nhé!
Tôi thở dài tắt điện thoại, ngửa hẳn cổ ra sau ghế. Nếu không phải ở nhà, không hiểu tôi có thể tìm được quyển truyện của Thanh ở đâu nữa. Thậm chí đề phòng mấy trò giấu giếm ranh mãnh của đứa em gái vẫn đang nghỉ hè, tôi đã lùng sục cả những nơi không ngờ nhất - từ chạn bát, trong vỏ gối vỏ chăn, đủ các thể loại “gầm” với “nóc”, vân vân và vân vân và vân... Tôi đã lục tung trí nhớ mình trước đó, và bộ não cứ khăng khăng là không thể ở nhà. Biết làm sao, “Vẫn phải cố mà tìm!”. Nếu mỗi lần thở dài người ta già đi một tuổi, chắc tôi phải gọi tôi bây giờ là bác! Liếc nhìn ống tiền tiết kiệm. Liệu có phép màu nào khiến tiền của tôi có năng lực đặc biệt mua được những dòng chữ kí tặng sách Thanh trân trọng nâng niu?!
Chuông báo thức réo ầm mĩ. Hóa ra vào lúc nào đấy tiếng chuông quen thuộc tôi nghe mòn tai đã nhiều năm cũng biết cách làm người ta giật mình. Sắp đến ca học chiều. Sắp phải đối diện Thanh với 1000 sự áy náy, dù nó vẫn chưa biết tôi đã gây ra những gì. Tặc lưỡi. “Thần may mắn, người có nhìn thấy con?”
***
PHÒNG 408
LỚP 10D2
LỚP 12A7
Thanh vẫn chưa đến lớp. Tôi lao như bay tới dãy bàn trong cùng, mắt dính chặt vào ngăn bàn. Hi vọng to lớn của tôi đang ở đây, còn vài giây nữa... Mặc kệ những ánh nhìn khó hiểu xung quanh, tâm trí tôi giờ chỉ hướng tới điều sắp tìm được trong ngăn bàn mình. Tôi cầm quyển truyện xanh trắng dày cộp cười toe toét một mình, rồi nhắm mắt lấy hơi và hét sung sướng. “Mấy đứa kia nhìn gì hả, lúc hạnh phúc ngập tràn như tui bây giờ mấy người có hét không?!”. Tôi hào phóng gửi hàng tá lời cảm ơn tới trời Phật, tới thần may mắn, tới cả lão Thổ địa của trường, rồi mấy bác lao công... Tôi xóa lập tức hai chữ “áy náy” khỏi tâm trí. Ôi chao!
Đời vốn không như mơ, tất cả vốn chỉ là tưởng tượng. “Phịch! Phịch!” - tiếng tôi thả người xuống ghế và thả cặp xuống đất. Kể mà quyển vở anh (chị) 12A7 nào để quên trong ngăn bàn kia biến thành thứ tôi đang tìm,chắc tôi phải nghĩ ra thêm vài người nữa để cảm ơn...
“Làm gì mà ngẩn ngơ thẫn thờ như mất của thế hở?” - cái Hà béo ngồi cạnh tôi vừa đến, đá đá chân.
“Sao mày biết giỏi thế”
“Gương đây, nhìn đi”
Tôi không nói gì
nữa.
Lớp đã gần như đông đủ. Những ngày đầu năm học - giữa hè nắng nóng thường khiến người ta lười ra đường. Lớp tôi ắt không ngoại lệ, nhưng lười ra đường khác với lười đến lớp. Thiên đường là khi đến trường mà không phải học. Đứa nào đến muộn sẽ không thể biết đã đánh rơi bao nhiêu lít niềm vui. Trống truy bài vang lên. Đã đến giờ của Hội Trưng Dụng - đặc sản của lớp tôi, với thành phẩm là bút chì, bút bi, thước kẻ đủ thể loại,... thậm chí cả sách giáo khoa, vở viết lớp 12A7 để quên. “Quên là quên đi” - đó là khẩu hiệu của hội. Tôi cũng là một thành viên, nhưng tôi hoạt động không đúng tên hội cho lắm. Bút thước họ để quên, tôi để lại. Nhưng vở viết thì lại là chuyện khác. Về cơ bản quyển vở đến sáng hôm sau sẽ vẫn ở vị trí cũ, nhưng trang cuối cùng chẳng bao giờ “vẫn như cũ” được. Chỉ có vài hoa tay nhưng việc vẽ nhăng cuội không làm khó được tôi. Và tôi thì thích những điều thú vị. Tôi là con gái lớp D. Không thể phủ nhận tôi vẫn luôn mơ mộng về một chàng trai ban A cùng trường, thông minh và hài hước. Lúc đọc biển lớp cũng là lúc tôi mơ mộng đủ thứ, một hoàng tử trong mơ học cùng phòng khác buổi. “12A7” - tôi lẩm bẩm - “chắc chắn phải là 12A7”
Chủ nhân quyển vở kia nợ tôi một lời cảm ơn, vì tôi quả thực chẳng có tâm trạng mà bày trò.
“Chào em gái bàn 3!” - cái Hà đọc từ cuối quyển vở. “Ê mày, có cái gì lằng nhẳng lằng nhằng như mật mã này”
Hà béo gạt quyển vở cho tôi.
“REYTWB XYA WN CAB AB RIAB BGW
XIBF RGY CWB”
Mật mã? Lần đầu tiên trong mười sáu năm cuộc đời tôi nhận được một đoạn mật mã, thú vị còn gì bằng. Gác lại việc cuốn truyện vẫn bặt tăm, tôi không thể dời mắt khỏi chuỗi-ký-tự-lộn-xộn-một-cách-cố-ý. Chuỗi kí tự dễ dàng hút hồn tôi, nó kéo tôi ra khỏi thắc mắc tại sao có người để lại đoạn mã ở đây. “Mày hâm à, chắc gì là mật mã, ai viết linh tinh thôi, đúng là rảnh” “Thế mày nghĩ người ta bảo gửi em là gửi em nào?” “Ờ nhỉ,... nhưng thầy đến rồi, chuẩn bị học đi”.
Tôi miễn cưỡng lôi sách vở Tin ra. Dưới sách là quyển vở ghi mật mã, dưới nữa mới là vở Tin. Nghĩ thế nào, cái Hà chép đoạn chữ vào vở nháp của nó. Vậy là suốt nửa tiết đầu, hai đứa cùng bàn nhăn mày nheo trán như những thám tử nghiệp dư. Tôi hào hứng, tự tin vì hơn Hà ở điểm tôi đã đọc Pháo Đài Số, cuốn tiểu thuyết nổi tiếng tôi mượn Thanh với vô vàn mật mã phức tạp và thú vị. “REYTWB ...” thật là khó hiểu. Chồng chồng ghép ghép, thay chữ bằng số đủ kiểu nhưng thông điệp vẫn chưa xuất hiện. Sự tự tin của con bé hiếu kì này sau gần một tiết như đã nhỏ dần và tiêu biến.
“Thôi mày đừng dở hơi nữa, biết ngay là nhảm nhí mà” - Béo quăng nháp và càu nhàu -“Học bài đi!”
Giá như tôi có một phần bộ não của Susan, nhân vật nữ chính thông minh tài hoa trong Pháo Đài Số, chắc tôi có thể biết đoạn chữ lằng nhằng kia có phải mật mã không, thậm chí biết thừa luôn chìa khóa. Susan. Pháo Đài Số. Dòng suy nghĩ lại đưa tôi đến miền-áy-náy. Lần thở dài thứ n.
“Cạch” - Thầy Bá Đại gõ thước lên mặt bàn khiến tôi giật nảy mình, phản xạ ngốc nghếch của những đứa bị bắt gặp đang làm trò mờ ám. “Em có vẻ đang không tập trung. Hãy phát biểu cấu tạo của bàn phím máy tính”.
Hà Béo đẩy cho cuốn sách đã mở đúng trang và tôi cầm đọc. Bàn phím... phải rồi, chính bàn phím, chính là bàn phím! ... Tôi thật ngốc nghếch tự hỏi tại sao đến bây giờ mới nhìn vào ảnh của bàn phím qwerty trong sách. Thầy đang nhìn tôi, ánh mắt đã chuyển từ tức giận sang khó hiểu, rồi nhanh chóng chuyển lại chau mày. Lý do chắc tại sự biến chuyển cảm xúc của tôi trên khuôn mặt, từ giật mình lo lắng thành thảng thốt ngạc nhiên và cuối cùng hớn hở. Nhanh chóng tìm trả lời câu hỏi của thầy để được ngồi xuống, rồi tôi cũng nhanh chóng giải quyết đoạn mã để suýt hét lên. Quá mức đơn giản, chỉ cần thay mỗi kí tự ở đoạn mã thành kí tự sau nó trên qwerty, một cách hết mức ảo diệu, bí mật đã được bật mí.
“Truyện
của em vẫn an toàn nhé
Cổng thư viện”
Tôi nhận ra mắt mình ướt và môi đang toe toét cười. Tôi để mặc cho niềm sung sướng cứ nhảy múa trước mắt, trống hết tiết vang lên mới chợt tỉnh lại. Vậy là tra khóa mở mã trong 5p thì tôi phải mất đến 7p để trở lại thực tại. “Cổng thư viện” - trong đầu tôi không còn gì khác ngoài ba chữ này. Thư viện trường cách phòng 408 nửa vòng trái đất; có 5p nghỉ giữa giờ; và tôi không thể chờ đợi thêm. Cảm giác hạnh phúc dạt dào khi thỏa mãn lòng hiếu kì và tự thấy mình giống nhóc Conan trong một tập truyện đọc đã lâu. Chạy như bay, cố tưởng tượng điều gì đang chờ mình ở cổng thư viện.
Nhưng cửa khóa. Bất ngờ. Hụt hẫng. Chẳng có ai. Quanh đây không có gì khác ngoài chậu cây cảnh và... thùng rác! Bây giờ mới nhận thấy cái nóng bao trùm và mồ hôi lã chã. Tôi đã quên mất mọi sự xung quanh kể từ lúc nhìn thấy dòng chữ bí ẩn, đã quá nhanh nhảu vội vã chạy dù không hiểu mình đang tìm kiếm điều gì. Một cuộc hẹn gặp à? Không thể, chẳng lẽ người hẹn chờ mình ở đây suốt sao? Tôi chưa chắc tìm đến đây. Chắc không phải đâu, nhưng nếu có thì ai nhỉ? Một con người thú vị. Đương nhiên rồi, là người gửi thông điệp trong ngăn bàn, là người đang giữ cuốn truyện của Thanh. Truyện của Thanh! Việc tìm theo bức thông điệp không phải chỉ để thỏa mãn sự hiếu kỳ, đây là nhiệm vụ của tôi... Còn 1p trước tiết 2 và nửa vòng trái đất. Thở dài nhưng quyết tâm, tôi dằn lòng chờ đến 10p ra chơi tiết sau. Bước vào lớp, tự nhiên tôi thấy tự tin, dễ dàng hơn khi nhìn Thanh, Thanh hẳn chưa biết tôi đã gây ra chuyện gì.
***
Thanh là cậu bạn ngồi cạnh tôi trong tháng đầu tiên của năm học. Cậu ấy học giỏi toán nhất lớp - điều tôi luôn ngưỡng mộ và đôi khi ganh tị, dù nếu cậu ấy tụt xuống đến vài hạng thì cũng chưa đến lượt tôi tỏa sáng. Học giỏi môn tự nhiên, nhưng lí do chọn học ban D tôi đã hỏi mấy lần và cậu đều lảng đi. Một cậu bạn khá thú vị đấy, nhưng tôi không thể nào quên những lần tôi bị trêu tới mức ấm ức không nói lại được. Có vẻ cậu ấy là đứa duy nhất trong 13 đứa con trai D2 thích đọc sách, giữ sách như giữ vàng. Đó chính là lí do tôi đã rất vất vả nhọc nhằn mới mượn được cuốn “Pháo Đài Số”
“Ngây
thơ như cậu thì làm sao hiểu được chứ, haha!”
“Cậu thật quá ngây thơ mới không nhận ra tớ chỉ giả vờ ngây thơ ý” - tôi
cãi
Rốt cục thì cậu ấy là người ngây thơ, đã tin tưởng cho tôi mượn cuốn tiểu thuyết là quà sinh nhật được chị gái tặng. Chị gái qua đời, cậu ấy lại càng trân trọng nâng niu cuốn sách. Còn tôi thì càng thêm phần áy náy, ăn năn.
***
“Chào ngốc, không hiểu đến bao giờ cậu mới thừa nhận đã làm mất quyển truyện của tớ, từ lúc cậu xin mượn thêm một ngày đến giờ đã hơn một tuần rồi.” Thanh lạnh lùng.
“Tớ... Tớ đang cố tìm cho cậu mà, cậu phải tin tớ, yên tâm...”
Tôi không hiểu mình đang nói gì. Yên tâm ư, tôi sẽ mua cuốn tiểu thuyết mới à? Sẽ viết giả mấy dòng chữ mà cậu ấy chắc thuộc nằm lòng à? Tôi đang nghĩ gì, đang nghĩ gì vậy?
“Đúng thật là ngốc, cậu mượn tớ mà không thèm đọc à?” - Mặt Thanh khó hiểu.
Tôi đứng hình 3 giây. “Đương nhiên là tớ đọc rồi, tớ xin lỗi, tớ sẽ tìm được mà”
“Nhìn mặt cậu chẳng giống đọc rồi gì cả! Ra đây nhanh lên!”
Thanh túm chặt cổ tay tôi kéo đi. Cậu chạy quá nhanh, tôi phải cố gắng lắm mới theo kịp không ngã chứ đừng nói là định hình xem mình bị kéo đi đâu, để làm gì.
Là cổng thư viện trường. Tôi giật mình, tại sao Thanh lại biết? Suốt mấy ngày tôi đã đi thăm dò tất tật thư viện quanh Đại học Sư phạm, bây giờ lại bị chính Thanh kéo ra đây. Cậu ấy có âm mưu gì, cậu ấy biết những gì?
“Lá
cây màu gì biết không hả ngốc?”- Cậu chỉ chỉ.
“Ừ thì ngốc, lá màu hồng.”
Đầu óc rối tung. Có cái gì liên quan đến màu xanh? Xanh lá cây... tôi chau mày. Xanh lá cây. Cậu ta cười gì không biết. Xanh lá cây. Tôi vẫn chưa hỏi tại sao tôi bị đưa đến dây. Xanh lá cây. “PHẢI, CHÍNH NÓ”
Nét chữ in hoa ấn tượng màu xanh của bút highlight, tôi chỉ hơi chậm thôi, làm gì ngốc lắm phải không. Nhưng, thì sao. Chả lẽ cuốn truyện dày cộp được treo trên cái cành mềm oặt xanh kia? Cậu ta vẫn cười cười gì từ nãy không biết.
“Đại ngốc, xem trên lá có chữ gì kìa”
Trên lá á? Chuyện gì đây. Tôi căng mắt nhìn. Có 10 chữ số viết trong mảnh giấy nhớ bé tẹo teo hiện ra ở mặt trên chiếc lá to nhất. Là một số điện thoại, phải tinh tường lắm mới có thể nhìn ra. Thanh đã biến mất. Mặc kệ cậu, tôi rút điện thoại trong túi quần, bấm số và gọi, nhanh như một phản xạ vô điều kiện. Cho đến lúc nhạc chờ vang lên tôi mới tạm định hình lí do cho cuộc gọi.
“Chào
Giang” - LÀ CẬU TA!
Chấm than.
***
Ai dám bảo con trai ban D không thông
minh?
Ai dám bảo con trai ban D không thú vị?
Cậu ấy thậm chí kì công đến mức bày ra đủ trò rồi mới cho tôi biết là đã cầm cuốn truyện tôi để quên trong ngăn bàn. “Tác giả của thông điệp sau cuốn vở và mật mã bí ẩn cổng thư viện, đều kí tên mình ở đó. Theo tiếng Hán, màu xanh gọi là Thanh”.
Vậy, theo tiếng Hán, tên mình là dòng
sông
Dòng sông màu xanh, không tệ lắm phải không?!
THPT Nguyễn Tất Thành, 24 - 8 - 2013.