Màn đêm dần buông xuống, khoảnh khắc khi những tia sáng mặt trời hoàn toàn biến mất là lúc đêm đen ập đến. Bóng tối nuốt chửng tất cả.

Ngoài trời, gió bắt đầu thổi mạnh. Từng cơn gió như nỉ non, khiến những tán lá rung lên xào xạc. Bóng lá tạo nên những hình thù ma quái, tựa bàn tay ma quỷ vươn ra chực bắt những kẻ ngu ngơ sa vào bẫy ác linh. Nó đứng trên dãy hành lang quen thuộc, lẳng lặng quan sát khung cảnh ấy.

Có người nói, mỗi ngôi trường đều mang theo những bí ẩn của riêng mình. Đó là những câu chuyện kinh dị lưu truyền qua từng thế hệ học sinh, về bóng ma trong nhà vệ sinh nữ, về con quỷ ở bậc cầu thang cuối cùng, về đầu người trong rổ bóng ở phòng dụng cụ thể dục, hay những điều tương tự như vậy. Thế nhưng, nó không tin.

Có lẽ chẳng mấy ai tin vào những câu chuyện truyền miệng nhảm nhí ấy, trừ vài đứa con gái yếu bóng vía trong trường. Những đứa con gái mà mỗi lần đi qua và nghe được vài điều bọn nó nói với nhau về mấy câu chuyện trên, nó đều cảm thấy thật khó chịu. Dù chỉ nghe vài câu từ mấy cuộc đối thoại ấy, nó cũng bị sự ngu ngốc của chúng làm cho tức giận. Ví dụ như thế này:

-            Này, mày nghe kể về chuyện bậc thang thứ 13 của cầu thang số 3 chưa?

Giọng một đứa khác đáp lại đầy tò mò:

-            Chưa, nó thế nào?

-            À, tao nghe bảo nếu mày đến trường lúc nửa đêm hoặc giữa trưa, khi không có ai xung quanh cả, nhắm mắt và bước lên bậc thang của trường, dù cầu thang chỉ có 12 bậc thôi, nhưng mày sẽ phát hiện ra mình bước đến bậc thứ 13. Lúc đó mở mắt ra, và mày sẽ được thấy những điều không nên thấy! Trước mắt mày sẽ là một căn phòng đầy máu, bên trong là ác quỷ đang mỉm cười từ địa ngục!

-            Eo!! Kinh thế!

Nghe tiếng mấy đứa con gái kêu lên, nó nghĩ thầm: “Đúng là lũ ngốc!”

Thế nhưng trớ trêu thay, dạo gần đây, con bạn thân của nó chợt trở nên “ngu ngốc” giống lũ con gái ấy.

Hôm đó, giờ ra chơi, nó đang ngoan ngoãn ngồi đần ra trong lớp – như mọi đứa khác, thì con bạn thân nãy giờ huyên thuyên đủ thứ về “ 7 điều bí ẩn trong trường học” có lẽ không tiếp tục chịu được vẻ mặt khinh thường của nó nữa, đập bàn đứng dậy phán:

-            Nè, chú không tin anh chứ gì? Không tin thì thử đi!

Chán nản ngẩng đầu lên, nó hỏi:

-            Thử cái gì?

-            Thì thử một trong số 7 điều ấy, cho chú sáng mắt ra.

Rồi con bé chợt cười tinh nghịch, bổ sung thêm:

-            À, nhưng thử cái nào độ nguy hiểm thấp thấp chút, chứ lỡ có gì sơ xuất thì không ai gánh nổi đâu!

Nó mỉm cười:

-            Được thôi. Thử điều gì đây?

-            Thử bóng ma trong nhà vệ sinh nữ đi, cái đấy dễ thử nhất!

Nó đơ mặt, rồi cười khổ:

-            Tao là con trai mà mày? Một thằng con trai vào nhà vệ sinh nữ để bị chửi là biến thái à?

Con bé cáu kỉnh:

-            Ngốc thế! Phải thử vào lúc không có ai xung quanh thì mày lo cái gì?

-            Ờ… Vậy được rồi, thời gian, địa điểm thế nào?

-            Vào buổi tối đi, chứ trưa thì chả có gì sợ. Còn địa điểm thì chọn phòng vệ sinh tầng 2, ngay trên canteen của trường nhá!

Nó nhíu mày:

-            Tối thì vào trường thế nào được? Mày định trèo tường đấy à?

Con bé cười gian, rất gian, nhưng cũng rất dễ thương:

-            Tất nhiên rồi ~! Tao biết một chỗ trèo vào dễ lắm. Tao đi vòng vòng quanh trường không biết bao nhiêu lần mới tìm được đấy. Chỗ đấy trèo vào dễ mà còn khó bị phát hiện nữa ~ Sao, tao giỏi chưa? Tao thấy tao đúng giỏi đến không thể tin được mà. . .

Ngán ngẩm nhìn con bạn lại lâm vào việc huyên thuyên không ngừng nghỉ, nó lên tiếng ngắt lời:

-            Được rồi, trước 10 giờ tối gặp ở cổng trường. Đến muộn nó đóng cổng đừng trách.

Con bé cười phá:

-            Thế thì lại trèo vào thôi ~

************

Nhìn thấy bóng con bạn mò mẫm đến, nó cười:

-             Còn tưởng cô đến muộn chứ.

-            Hừ, tôi lúc nào chẳng đúng giờ.

-            Thôi đi, cô mà đúng giờ thì chả ai trên thế giới này đi muộn hết.

-            Xùy!!! Đi thôi!

Hai đứa thuận lợi trèo vào trường, rồi đi đến căn phòng vệ sinh ở tầng 2. Càng đến gần “mục tiêu”, con bạn càng níu chặt áo nó, run rẩy:

-            Rợn quá mày ạ! Tao chẳng muốn nhìn nữa. Nhỡ có gì thật thì sao?

Nó cười nhạt, quay đầu nhìn dãy hành lang u tối với những bóng cây đang xào xạc ngoài kia, trả lời:

-            Thì có nghĩa là tao sai, được chưa?

Con bé nép sát sau lưng nó, run run:

-            Đúng sai quan trọng gì giờ này, thôi về đi, tao sợ lắm!

Nhìn cánh của phòng vệ sinh nữ trước mặt, nó liếc con bạn:

-            Đi đến đây rồi còn bỏ về sao được. Vào nhìn một cái thôi, không có gì thì về, ok?

-            Hu hu, nhìn một cái thôi rồi về đó!

-            Ừ.

Nó đưa tay đẩy cánh cửa, âm thanh kẽo kẹt vang lên trong đêm lặng khiến người ta nổi gai ốc. Bước vào trong, tay cầm điện thoại soi đường, nó nhìn quanh tìm kiếm xem có điều bất ngờ nào không. Chợt con bạn thân giật tay nó la lên:

-            Nhìn phía trên cửa kìa!

Quay đầu lại, nó giật mình mở to mắt khi thấy một cái đầu có mái tóc đen dài rũ xuống đang treo lủng lẳng trên cánh cửa. Giờ phút đó tim nó như ngừng đập, nỗi sợ hãi xuất hiện rồi bao trùm lên cơ thể trong nháy mắt. Tay nó run lên, suýt chút nữa làm rơi chiếc điện thoại - nguồn sáng suy nhất trong căn phòng. Đưa tay chiếu thẳng ánh sáng từ điện thoại lên thứ ở trước mặt, nó chợt nhận ra, “cái đầu” kia có có điểm bất thường. Làm gì có cái đầu nào tròn vo như quả bóng vậy chứ!

Bước đến gần để nhìn kỹ hơn, nó nhận ra một sự thật phũ phàng là thứ vừa khiến nó sợ mém rụng tim ra ngoài, chỉ là một quả bóng gắn thêm mái tóc giả được treo trên tường. Cùng lúc đó, quay qua nhìn con bạn thân, nó thấy con bé đang run rẩy, nhưng run là bởi nhịn cười sắp tắc thở! Nó cười, nhưng trong lòng thì giận điên lên được.

Lạnh lùng bỏ đi trước, đến khi trèo ra khỏi trường, con bạn chạy lại kéo tay nó bắt đầu năn nỉ xin lỗi:

-            Thôi mà, người ta biết lỗi rồi mà, chỉ định đùa một chút thôi ~~

Nó không nói mà tiếp tục bước đi, bỏ ngoài tai lời năn nỉ ngọt lịm của con bạn, cho đến khi hai đứa đứng trên đường lớn. Nó chợt dừng lại, quay người hỏi:

-            Cái đầu người là mày làm đúng không?

-            Ừa, người ta nhân lúc sau khi tan học đến đấy đặt bẫy, định dọa cho chú sợ chút thôi mà~

-            Mày chỉ làm có thế thôi hả? Tao còn tưởng có gì kỳ công hơn chứ.

-            Hơ, làm thế đã đủ vất vả lắm rồi, còn làm gì nữa chắc tao mệt chết mất.

Nó im lặng chốc lát, rồi nói:

-            Được rồi, tao không tính toán với mày vụ đấy nữa. Nhưng từ giờ đừng đến nhà vệ sinh đó một mình, khi xung quanh không có ai nghe chưa? Tao mà biết thì lại nhớ đến vụ ngày hôm nay, và tao sẽ không nhịn được mà giết mày cho bớt giận mất.

-            Được được.

Nó đưa con bé về vì dù sao nhà hai đứa cũng chỉ cách nhau vài chục mét. Bước vào nhà, nó nhớ lại khoảnh khắc khi thấy rõ trò đùa tai quái của con bạn. Trong lòng giận điên, nó quay ra định phát tác thì khóe mặt chợt liếc thấy trên bức tường phía bên phải hai đứa, nơi góc khuất hiện lên một gương mặt ma quái đang mỉm cười! Nụ cười khiến nó sởn tóc gáy. Đó là lý do nó bỏ ra khỏi căn phòng kia ngay lập tức.

Sau khi ra khỏi trường, nó vẫn còn nghi ngờ nên đã hỏi con bạn xem ngoài cái đầu giả ra thì con bé còn bố trí thêm gì nữa không. Thế nhưng câu trả lời không của con bạn khiến nó lạnh sống lưng. Nếu không phải do bạn nó bố trí, thì “thứ” nó nhìn thấy, là cái gì?

Nó quyết định giấu kín bí mật này, dù sao nó chắc chắn sẽ không quay lại căn phòng đấy một lần nào nữa! Thế nhưng, nó chợt nghĩ về “7 điều bí ẩn trong trường học” kia. Nếu căn phòng vệ sinh kia có ma thật, thì những điều còn lại, có khi nào cũng là sự thật không?

Chậc, dù sao, nó cũng chẳng quan tâm lắm. Chỉ cần nó và bạn nó không sao là được. Còn những người khác? Mặc kệ họ đi, ai thèm quản chứ!

Hì hì, độc giả thân mến, nếu một ngày bạn gặp một điều gì kỳ lạ trong ngôi trường này, tin tưởng tôi, nó không phải trùng hợp đâu. Có lẽ bạn đã được “họ” để mắt đến và đi theo rồi đấy. Hãy cẩn thận nhé ~! Vì. . . này,

AI ĐANG Ở SAU LƯNG BẠN THẾ?

Đinh Minh Nguyệt - lớp 11D2