Giải Ba cuộc thi “Viết về thầy cô, mái trường mến yêu”
Tôi là một cậu bé rất ương bướng, khó bảo, ai ai cũng nói thế. Tôi là một cậu học sinh chỉ được xếp hạnh kiểm khá từ hồi Tiểu học, điểm của các bài kiểm tra, các kì thi cũng không thể quá được 5, chuyển trường không biết bao nhiêu lần. Bố mẹ, mọi người ai ai cũng nói tôi sẽ không có tương lai, không thể kiếm được việc làm tốt, không thể lấy vợ. Lâu rồi nghe riết thành quen, tôi cứ mặc kệ họ nói gì thì nói, vẫn nhởn nhơ chơi đùa với lũ trẻ hàng xóm, dậy muộn, đi học trễ, ở lớp vẫn cứ lân la trò chuyện với bạn bè như thường, mặc kệ sự đời mai sau ra sao.
Năm đó là năm tôi bước vào cấp II, trước khi đi học, bố mẹ tôi có nói rằng: “Nếu ngôi trường này con không học được nữa thì bố mẹ cũng không còn cách giải quyết nào khác ngoài việc đưa con về quê học”, bố tôi nói trong sự tuyệt vọng. Cũng như mọi lần, tôi chỉ biết ỡm ờ cho qua, tôi tự nhủ chắc là ngôi trường Nguyễn Tất Thành chắc hẳn cũng giống như bao ngôi trường khác, sẽ thật u ám và thiếu sức sống. Khi bước vào lớp, các bạn sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt kì thị, còn các thầy cô giáo sẽ không lắng nghe và mong muốn thấu hiểu tôi. Nghĩ đến đây, lòng tôi bắt đầu thấy chán ngán. Tại sao cứ nhất thiết phải đi học cơ chứ? Trong thời gian đó mình ở nhà chơi điện tử rồi ăn và ngủ có phải sướng hơn không?
Tôi đang chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ đó thì ngôi trường Nguyễn Tất Thành đã hiện ra trước mắt tôi từ lúc nào không hay. Ấn tượng đầu tiên của tôi là trường có rất nhiều cây xanh tỏa bóng mát, rủ bóng xuống sân trường, không khí rất trong lành. Đằng xa kia còn có cả mấy cô cậu học sinh đang đọc sách và nói chuyện với nhau ở ghế đá. Trường còn có một sân khấu rất to và đẹp, bên trên có cắm những chiếc cờ xanh đỏ tím vàng trông rất đẹp mắt, trên nữa là tấm ảnh Bác Hồ đang đứng đeo khăn quàng đỏ cho một em học sinh. Trông Bác trong bức ảnh toát lên vẻ thật hiền từ và nhân hậu biết bao!
Tôi cùng bố mẹ bước vào trường và đi thẳng lên trên lớp. Lớp tôi là lớp 7A7 và lúc ấy lớp đang trong tiết truy bài. Có thể thấy những bạn học sinh lúc này đang cười đùa với nhau rất vui vẻ, ai nấy đều vô cùng rạng rỡ. Tôi còn nhìn thấy có cả những bạn tổ trưởng cần mẫn đi kiểm tra bài tập của các bạn trong lớp. Ở trên bục giảng, một cô giáo với vẻ mặt hiền từ đang chăm chú quan sát các bạn học sinh trong lớp, bỗng nhiên cô quay ra cửa, với vẻ mặt ngạc nhiên, cô đi về phía gia đình tôi và nói với mẹ: “Thưa chị, em có thể giúp gì được cho chị không ạ?”.Giọng cô thật trầm ấm và cô rất thân thiện, không giống mấy cô giáo ở trường cũ tí nào, tôi nghĩ, lòng cũng có chút nhẹ nhõm. Khi cô nói muốn giới thiệu tôi với cả lớp, lòng tôi lại dấy lên một chút lo lắng, liệu các bạn có nhìn mình bằng con mắt miệt thị rồi lại xì xào bàn tán và nói những điều không hay về mình không? Cô dẫn tôi vào lớp mà lòng tôi vẫn thấy thấp thỏm không yên. Cô hào hứng, vui vẻ giới thiệu: “Cả lớp chú ý, hôm nay chúng ta có một bạn mới chuyển đến, các em hãy chào mừng bạn đi nào!”.Tôi cắn chặt răng, chuẩn bị nghe những lời xì xào chỉ trỏ, nhưng không, ngược lại, các bạn chào đón tôi với vẻ mặt vui tươi và bằng những tràng pháo tay rộn rã. Lúc đó tôi vui lắm, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình được tôn trọng và chào đón ở trên đời này.
Tôi bước xuống lớp và yên vị tại chỗ ngồi của mình, cậu ấy quay sang, nói:
- Chào cậu, mình là Ninh, rất hân hạnh được biết cậu.
- Xin chào, rất hân hạnh được biết cậu.
- Chúng ta hãy giúp đỡ nhau nhiều hơn trong năm học này nhé!
- Chắc chắn rồi!
Sau đó, chúng tôi trở thành bạn thân, Ninh giúp tôi quen biết được với rất nhiều bạn trong lớp, không còn e ngại và tự ti như lúc ban đầu nữa. Tôi đã trở thành một con người hòa đồng, năng động và thường xuyên tham gia vào rất nhiều các hoạt động của trường, lớp tổ chức, việc mà chính tôi cũng thấy bất ngờ.
Do lười học và ham chơi nên tôi bị mất đi rất nhiều kiến thức cơ bản hồi cấp I. Lúc đầu tôi rất sợ bị các bạn chê cười, nhạo báng vì thành tích học tập không tốt của mình nên khi các bạn hỏi, tôi không bao giờ nhắc đến chuyện quá khứ của mình. Nhưng có lẽ, cô Thủy cũng đã biết được phần nào. Vào cuối buổi học hôm đó, cô gọi tôi ở lại để nói chuyện. Cô nói việc học thật sự rất quan trọng, nó giúp thay đổi cách nghĩ và cảm nhận của mọi người về mình và thay đổi con người để trở nên tốt đẹp hơn. Đúng là không có giới hạn cho phương pháp học tập. Sự thực một khi con người đã có hứng thú để tìm những con đường mới để tích lũy tri thức, họ sẽ không bao giờ bị buồn chán. Tôi thấy cô nói sao mà đúng quá, bất giác tôi thấy hội hận vì những thời gian mình bỏ phí, những lần tôi chơi điện tử đến 12h đêm mới chịu đi ngủ, cả những lần tôi mải ngủ nướng rồi ra ngoài chơi với bạn bè nữa, thời gian qua tôi đã tiêu pha vào những trò vô bổ mà thôi!
“Nhưng cô tin con sẽ thay đổi! Nếu không phải hôm nay thì sẽ là mai sau. Cô tin tưởng ở con, Minh ạ và cô biết mình không đặt niềm tin vào nhầm người đúng không con? ”, cô siết chặt tay tôi, nói. Nghe cô nói mà tôi bỗng dưng muốn khóc quá: “Đúng rồi, mình phải học chăm chỉ hơn, phải siêng học, siêng làm hơn mới được, mình sẽ không thể để thời gian của mình bị phí hoài như lần trước, cô ơi, con sẽ không làm cô phải thất vọng về con đâu!”, tôi tự nhủ, và thế là tôi lao đầu vào học, cả bố mẹ tôi cũng bất ngờ vì sự thay đổi này của tôi, lòng khấp khởi mừng thầm. Nhờ sự giúp đỡ của các bạn và các thầy, các cô, tôi không còn thấy chán ghét và không còn cảm thấy các môn học chán ngán như trước kia nữa. Các bạn trong lớp còn rủ tôi đi học nhóm để tương trợ và giúp đỡ lẫn nhau trong việc học. Từ đó, số điểm 9 và 10 của tôi cũng tăng lên đáng kể. Hôm đầu tiên tôi mang một điểm 10 đỏ chói về nhà, không cần nói, bố mẹ tôi đã mừng rỡ như thế nào. Tôi giơ tay phát biểu xây dựng bài nhiều hơn và trong lòng tôi cũng cảm thấy mình đang tiến bộ lên từng ngày. Quả thật mái trường này đã làm thay đổi cuộc đời tôi.
Ngôi nhà thứ hai - mái trường Nguyễn Tất Thành sẽ là nơi lưu giữ rất nhiều kỉ niệm thời học sinh của tôi. Ở đó có những người lái đò thầm lặng, luôn luôn nâng đỡ và đã không bỏ rơi một cậu học sinh cá biệt như tôi, ở đó có những người bạn như những người anh em trong một nhà, đoàn kết và tương trợ lẫn nhau. Nơi đó đã cho tôi thấy được sắc màu của cuộc sống, làm cho thời thanh xuân của tôi dường như có ý nghĩa hơn từng ngày.
Cảm ơn mái trường Nguyễn Tất Thành yếu dấu, dù có đi đến phương trời nào, lòng tôi vẫn sẽ giữ những kỉ niệm đẹp về ngôi trường mang tên Bác, sẽ luôn như vậy và mãi như vậy…
Bài viết: Vũ Thị Trang Linh (7A7)
Ảnh: Sưu tầm