Những dòng cảm xúc


Có một khoảng thu đầy ắp như thế...
NTT
Ồ, thu về... Thu về khi mọi người vẫn còn vùi đầu chuẩn bị cho buổi thi đầu tiên, thu về khi mọi người vẫn quyến luyến sự hối hả của hè. Thu đến qua một đường liệng rất nhẹ của chiếc lá rơi trên hành lang, thu thì thầm vào tai những chú chim sẻ nhỏ vẫn còn tung tăng nhảy nhót. Và khi cơn gió thu se se đầu tiên khẽ lùa vào mái tóc xõa của người học trò, lúc ấy con tim mới bồi hồi nhận ra tự bao giờ, không gian đầy ắp thu.
Bà nội tôi
NTT
Sinh ra trong một gia đình nhà nho, lại là con út, nhưng tuổi thơ của bà tôi đầy khắc nghiệt. Thất cơ lỡ vận, nhà đông anh em, các cụ ông cụ bà lại nối nhau quy tiên, bà tôi phải đi ở bế em cho một nhà nọ từ năm 8 tuổi. Mấy anh em lam lũ nuôi nhau, nhiều lúc tưởng là chết đói đấy. Nhưng như cỏ dại nội đồng, bà tôi vẫn sống
Nắng Hà thành
NTT
Nếu một người hỏi bạn: “Cái gì đẹp nhất vào mùa thu Hà Nội?”, câu trả lời của bạn là gì? Mưa ư, một cái buồn không rầu rĩ như mùa Đông, man mác như mùa Xuân hay dữ dội như mùa Hè, mà như thể hàm tiếu một nụ cười. Hoa Sữa ư, mùi thơm vương giả làm người bộ hành lâng lâng, thấy say say như mình vừa được bơi trong một vò rượu quý lâu năm. Bún chả ư...
Cảm ơn cậu!
NTT
Cảm ơn cậu, vì những ngày đầu tiên chân ướt chân ráo bước vào trường, đã đến bắt chuyện với tớ, khi tớ bối rối chưa dám làm quen… Cảm ơn cậu, đã nở nụ cười và chào buổi sáng với tớ khi tình cờ gặp nhau trên đường đi học. Chẳng có gì nhiều, nhưng lại làm tớ thấy tự tin…
Trở về thăm trường ngày Khai giảng
NTT
Sau những trận mưa liên miên dai dẳng, ngày tựu trường năm nay đẹp lạ kì trong ánh nắng vàng dịu nhẹ. Nắng sáng lên lấp lánh trên mỗi ngọn cây, góc lớp, và trong cả tâm hồn của những người cựu học sinh chúng tôi về thăm trường ngày hôm nay. Từ rất sớm, cổng trường đã rộn ràng tiếng nói cười của rất nhiều cựu học sinh, chiếm đa số là lứa học sinh 96 mới ra trường.
Mùa của những bản tình ca
NTT
Tôi từng học một cô giáo đã đi vòng quanh thế giới, thưởng thức không biết bao nhiêu cảnh đẹp nguy nga tráng lệ, kiều diễm thanh thoát, cổ kính hiện đại. Nhưng tôi nhớ, cuối cùng cô nói rằng, Hà Nội của chúng ta vẫn là đẹp nhất. Ngày thành phố chuyển giao mùa nóng lạnh, bỡ ngỡ cảm xúc bỗng nhiên thấm vào da thịt, mơ màng giữa đất trời thay màu áo mới, bâng khuâng, trong lành.
Tự khúc ngày mưa
NTT
gâu. Mưa sụt sùi, rả rích. Thành phố chìm trong một màu trắng xóa. Khuya lặng. Và em, em có nghe gió luồn qua áo mỏng? Ngâu. Mưa chẳng trút nước sấm sét đùng đoàng như chính hạ mà cảm xúc vẫn dội vào lòng người ào ào như thác lũ. 18 tuổi. Từng có biết bao cơn mưa ngang qua, cơn mưa nào khiến lòng em mềm yếu?
Mẹ!
NTT
Cuộc sống xung quanh chúng ta có muôn điều kì diệu. Nó đến với ta bất chợt và thường không báo trước. Tôi luôn mang trong mình một niềm tin vào điều kì diệu trong cuộc sống ấy. Nhưng điều tôi muốn nói với tất cả mọi người và đó cũng là điều quan trọng nhất và kì diệu nhất đối với tôi đó là Mẹ...
Lá thư... gửi muộn!
NTT
Con thực sự cám ơn cô đã đọc hết những dòng này. Con chúc cô sức khỏe và công tác tốt cô nhé! Lúc nào con và các bạn cũng sẽ nhớ về cô và các thầy cô giáo dưới mái trường THCS&THPT Nguyễn Tất Thành dấu yêu với sự biết ơn chân thành và sâu sắc. Con sẽ gặp lại cô một ngày không xa.
Viết cho những kỉ niệm màu xanh
NTT
Tôi còn nhớ ngày đầu tiên chính thức là học sinh Nguyễn Tất Thành, hôm ấy là 02.08.2007, mọi thứ thật xa lạ quá. Và tôi vẫn nhớ mình đã từng nhút nhát như thế nào khi còn là một học sinh cấp II. Như một sự sắp đặt, một “mối lương duyên” mà con người không thể định trước, 4 năm sau, bước vào THPT, Nguyễn Tất Thành vẫn là nơi tôi chọn.