CON ƠI, CÔ XIN LỖI!

          Trên chặng đường trưởng thành của mỗi con người đều có dấu ấn của những người thân thuộc như bố mẹ, thầy cô giáo hay bạn bè. Nhưng có khi những người mà ta chỉ gặp một lần lại làm ta thay đổi rất nhiều.

Đó là một buổi chiều muộn, tôi và đồng nghiệp đang ngồi hàn huyên câu chuyện về trường lớp, gia đình thì có một em học sinh nữ nhỏ tuổi bước vào, em uống nước, im lặng. Chúng tôi nhìn em và cất tiếng chào, em vẫn im lặng, nhìn lại rồi bước ra khỏi phòng. Chúng tôi nhìn nhau, thở dài “học sinh hư thật”, lúc đó tôi thấy thật buồn và trống trải, có điều gì đang tan vỡ: danh dự và tự trọng nghề nghiệp... nhưng cũng tự an ủi mình “trẻ con ấy mà, không chấp”.

“Con thưa cô, cô cho con gặp cô một lát”, một em học sinh nữ khác bước vào phòng tay cầm quyển vở. Thưa cô bạn con nhờ con vào đây, cô bé tiếp tục, nói với cô là bạn ấy xin lỗi, vừa rồi bạn ấy không chào cô và cũng không trả lời khi cô chào bạn ấy bạn ấy bị viêm họng không nói được nên viết vào vở lí do và nhờ con vào đây xin lỗi cô.

Tôi lặng người và một cảm giác ân hận trào dâng, không kịp hỏi tên cô bé cũng như tên em học sinh “im lặng” kia, chỉ thấy bím tóc đuôi ngựa chạy vội ra cổng, chắc bố mẹ đang đợi!

Em bé “im lặng” ơi, em đã dạy cho tôi một bài học rất lớn là không nên “phán xét” người khác, hãy đến với con người bằng sự bao dung và lòng vị tha. Người lớn thường không hay nhận ra sai lầm và giáo viên lại càng không mấy khi nhận mình sai trước học trò đâu con ạ, nhưng cô vẫn muốn nói “con ơi, cô xin lỗi” dù không biết tên con là gì... chỉ phong thanh đó là học sinh lớp 8A4.

Cô giáo Lê Thu