Trong một khu rừng xanh, có hai chàng trai. Một người cao to, khỏe mạnh – tên là Dần. Sống cùng với anh là Tư, một người có thân hình bé nhỏ. Cha mẹ mất sớm. Tư và Dần đã phải tự trang trải cuộc sống. Hai chàng chỉ biết bảo nhau cùng cố gắng vươn lên mọi thử thách, chông gai phía trước. Hàng ngày hai chàng trai cùng nhau kiếm sống, tự nuôi bản thân. Tối đến thì ngồi ngắm bầu trời đầy những ngôi sao sáng trong túp lều xơ xác, nhỏ hẹp. Nhưng đó cũng là khoảng thời gian tuyệt vời nhất đối với họ. Tư và Dần luôn hứa với nhau sẽ mãi là những người bạn tri kỉ. Dù không có tài sản hay một chút tiền bạc nào nhưng hai chàng trai lúc nào cũng vô tư và yêu đời.
Bỗng một hôm, thấy Dần to cao, lực lưỡng, một phú ông giàu có ở một ngôi làng cạnh cánh rừng đó đã có ý định nhận chàng là con nuôi để bảo vệ, giúp đỡ ông. Nhưng phú ông vẫn không tin tưởng Dần và muốn thử thách chàng. Phú ông muốn nhận Dần làm con nuôi chỉ vì tiền bạc, còn chàng thì lại nghĩ rằng ông ta thật lòng với mình. Vì vậy mà Dần quyết định bỏ Tư ở lại và đi theo chốn danh hoa phú quý dù biết phú ông này có rất nhiều mối thù hằn.
Cuối cùng Dần nhanh chóng gói ghém đồ đạc của mình theo phú ông đi làm ăn. Trong giây phút chia xa, Tư nói với Dần bằng một giọng ngẹn ngào:
- Anh nhớ giữ gìn sức khỏe, khi nào có thời gian, hãy về thăm tôi!
Hai chàng trai từ biệt nhau và nguyện ước sẽ luôn giúp đỡ nhau lúc gặp hoạn nạn. Thế rồi Tư trở lại túp lều quen thuộc cùng với một miền kí ức của đôi bạn tri kỉ ngày xưa.
Còn Dần, chàng bàng hoàng trước dinh thự của cha nuôi mình. Dần bước vào đó và bất ngờ với hết thứ này đến thứ khác. Cuối cùng phú ông dặn dò kĩ càng chàng trước khi giao một số nhiệm vụ quan trọng:
- Con nhớ không được cho ai vào nhà khi chưa có sự đồng ý của ta.
Dần từ tốn đáp:
- Vâng, con nhớ rồi ạ.
Chàng chỉ nhớ những nhiệm vụ mà phú ông giao chứ không hề nhớ đến lời hứa, lời nguyện ước ngày xưa với người bạn mà chàng đã từng coi là “tri kỉ”. Vậy là Dần bắt đầu quên đi Tư. Chàng không biết rằng ở trong cánh rừng ấy vẫn còn một người bạn lúc nào cũng nhớ về chàng và luôn ước mơ sẽ có một ngày lại được sống trong những ngày đầy kỉ niệm ấy.
Dù đã rất nhớ nhiệm vụ của mình nhưng tất cả những công việc nặng nhọc mà phú ông giao cho, Dần đều không hoàn thành. Chàng chỉ có thân hình vốn dĩ đã to khỏe nhưng lại không khéo léo, tập luyện mỗi ngày nên chàng dần dần cảm thấy bất lực. Vì vậy, chàng đã phải mất quá nhiều sức lực, càng ngày càng yếu đi và bị ốm nhưng lại không ai chăm sóc cho Dần cả. Từ đó, Dần mới hiểu ra phú ông chỉ lợi dụng sức mạnh của chàng.
Một hôm, khi chàng về đến nhà, thấy cửa phòng phú ông mở toang, trong nhà đồ đạc bị xáo trộn, bừa bộn, mấy đồng tiền và vài đồng xu còn sót lại trong hộp. Đúng lúc đó, phú ông về và thấy Dần đang cầm chiếc hộp đựng tiền bạc của mình bên trong. Rồi chàng biết rằng đây không phải là thử thách của phú ông mà là sự thực. Hóa ra, có một người căm ghét phú ông nên đã lén lúc không ai ở nhà, hắn liền lẻn vào và cướp đi tiền bạc của phú ông để trả thù. Và chàng bị phú ông đánh đập và đuổi đi. Chàng lại không biết nên đi đâu mà cứ lang thang, lủi thủi một mình, không có ai nương tựa. Càng ngày chàng càng gầy rộc đi và thấp bé, không còn được như ngày xưa nữa.
Nhưng Tư lại hoàn toàn ngược lại. Chàng chăm chỉ tập luyện mỗi ngày, hàng ngày kiếm củi. Vì vậy mà giờ đây, Tư cao to hơn, thoát khỏi thân hình bé nhỏ ngày xưa và ngày một khỏe mạnh, rắn chắc. Một hôm, khi đang đi kiếm củi trong cánh rừng cũ, bỗng nhiên Tư nhìn thấy một thân hình gầy gò cùng với khuôn mặt quen quen. Càng đến gần, Tư càng cảm thấy quen hơn. Và rồi Tư nhớ lại hình ảnh của Dần và đắm chìm vào những kỉ niệm thời xưa. Cuối cùng hai người bạn đã nhận ra nhau, mừng mừng tủi tủi. Thấy bạn mình với hình dáng đó mà Tư thấy thương Dần quá. Tư đưa bạn mình về túp lều tranh cũ kĩ nhưng trông vẫn vậy. Bằng số tiền ít ỏi dành dụm được, chàng trai tốt bụng dành hết để giúp bạn mình mau khỏe mạnh. Nghe được câu chuyện của Dần, Tư cảm thấy thương bạn mình vô vùng nhưng không biết làm gì mà chỉ biết an ủi Dần mà thôi. Dần nhận ra rằng bạn bè là quà tặng đáng quý của cuộc sống.
Trong cuộc đời, ngoài gia đình, bạn bè chính là những người gần gũi và dành nhiều thời gian với chúng ta nhất. Nhưng đôi khi, chúng ta lại vô tình, vô tâm quên mất đi tình bạn đáng quý. Dần thầm nghĩ và nở một nụ cười rạng rỡ với người bạn tri kỉ của mình.
Truyện ngắn: Vũ Diệu Linh (6A3)