Hôm đấy là ngày 20 tháng 7.
Trời đổ cơn mưa to thật là to.
Dòng chữ “Trường THCS & THPT Nguyễn Tất Thành” lấp lánh hiện giữa không gian xám xịt. Nó lờ mờ nhận ra điều đó qua lớp áo mưa giấy. Trông toàn thể ngôi trường như thể quét lên một lớp vôi xám vậy, khác hẳn với những gì nó nhớ lần đầu đặt chân đến nơi đây làm bài thi. Ngày ấy trường nhìn rực rỡ lắm. Những bức tường vàng tươi sáng trong màu nắng tháng Sáu như rực rỡ luôn cả phần của những tán phượng vĩ phía sân thể chất.
Chiếc xe máy của mẹ dừng lại trước cánh cửa kéo bằng sắt. Đặt chân xuống đất, nó đưa mắt nhìn ngôi trường mới. Trên nền sân lấp loáng những vũng gương. Những đường chỉ gạch chia sân trường thành từng ô vuông lớn. Cây muồng hoàng yến nghiêng mình thả rơi từng đốm hoa vàng xuống nền đất ướt. Nó đặc biệt ấn tượng với cái tháp phía bên trái. Cái tháp thấp mà to, giấu trong bụng chiếc cầu thang xoắn từ tầng một lên tầng hai, đỉnh vót nhọn như một chiếc bút chì lớn.
Nó đưa mắt nhìn. Và rồi nó nhìn thấy ánh đèn từ phòng 103. Lớp mới của nó, lớp 6A4, đang đợi nó. Nó bước vào…
Bốn năm trôi qua, nhanh như một cái chớp mắt
Mẹ bảo nó lớn nhanh. Nó lại cứ thấy mình bé nhỏ. Nó thường lang thang trong trường trong những ngày tổng ôn cuối cấp. “Liệu năm sau mình có còn được ngồi ở đây tiếp không nhỉ?” - câu hỏi cứ vẩn vơ trong đầu nó. Nó dừng chân dưới gốc cây bàng, nhìn về cổng trường quen thuộc. Tại đó, phía sau những tấm tôn cao hơn cả nó, một tòa nhà mới đã được xây dựng. Tòa nhà màu kem đứng sừng sững, và cùng với những tòa nhà khác, bọc lấy khuôn viên trường như người mẹ ôm đứa con vào lòng. Đầu óc đơn giản của một đứa học sinh lớp 9 không cho nó nghĩ sâu sắc hơn. Nó bước qua cầu thang bên trái. Khoảnh sân ấy bỗng trở nên trống trải lạ. Khi mà chiếc tháp bút chì đã không còn nữa…
Nắng vương từng vệt trên sảnh. Nó kéo tay mẹ chạy thật nhanh, đến nỗi mẹ nó phải giữ lại: “Đi chậm thôi, làm gì phải vội đến thế. Kết quả thi nó có chạy đi đâu mà phải đuổi!”.
Nó chạy đến chiếc bảng quen thuộc đang dựng ở sảnh. Điểm chuẩn 15.5. Nó đâu? Tên nó đâu? Điểm nó đâu? Và nó vỡ òa trong niềm vui rằng nó đã đỗ. Nó đã đỗ cấp 3 Nguyễn Tất Thành. Lời hứa với bản thân nó đã làm được. Nó đã làm hết sức để được ở bên trường Nguyễn Tất Thành lâu hơn nữa. Và nó thành công rồi.
Hôm đấy là ngày 3 tháng 8.
Trời đổ cơn mưa to thật là to.
Sảnh tầng một chật kín những ô dù áo mưa. Nó len qua đám đông, dừng chân trước tấm bảng ghi danh sách lớp. Tên nó nằm trong danh sách lớp 10A2. Bước chân đưa nó đến cửa phòng 202. Lớp mới của nó đang đợi. Nó bước vào…
Nó tưởng mình là mình đã quen, đã hiểu hết về Nguyễn Tất Thành. Nhưng không, nó vẫn thấy biết bao điều lạ lẫm muốn được khám phá. Bạn mới, thầy cô khác, những hoạt động trải nghiệm mới, một chân trời mới đang chờ đợi nó. Nó thầm cảm ơn cuộc đời đã cho nó cơ hội được theo đuổi giấc mơ Nguyễn Tất Thành thêm một lần nữa…
Ba năm không phải là một khoảng thời gian dài
Khi mà nó cứ ngỡ ngày hôm qua, nó còn tham gia Leviosa mùa đầu tiên, nó còn thỏa sức chạy trên sân bóng, nó còn thả hồn thư giãn trong Câu lạc bộ Nghệ thuật...
Khi mà ngày mai nó dự lễ bế giảng, dự lễ trưởng thành lứa 98, đêm prom cuối cùng trong cuộc đời học sinh của nó.
Nó bắt gặp chính nó của ba năm về trước khi đang lang thang giữa sân trường.
Khác là nó cầm theo cái máy ảnh.
- Này! Sân trường nắng nóng thế này ra sân khấu ngồi làm gì?
- Chụp ảnh!
- Lavender à?
- Không, kỉ niệm!
Nó ngước lên.
Tòa nhà mới đứng sừng sững thay thế cho những cây keo xào xạc.
Một khoảng sân rộng trước cầu thang.
Cái lỗ cắm cọc ném cầu mây đã được lấp lại tự bao giờ.
Nhưng cây bàng vẫn sừng sững xanh, khung cửa sổ vẫn dịu dàng xanh, như cũ.
Nó im lặng một hồi lâu.
"Mình sắp chia xa nơi này ư?”
Nó đứng dậy. Kéo cặp lên vai.
“Mình sẽ trở lại, đương nhiên, thành công và hạnh phúc nữa!”
Nguyễn Công Minh (12A2)