Thủ đô bốn mùa quanh năm
Người qua, kẻ lại tình nằm trong tim
Cành đào những nụ lim dim
Chồi non mở mắt im lìm trong sương.
Em không muốn rời xa chiếc áo xanh
Khi gió mùa len qua từng con phố.
Chiếc áo xanh ủ ấm bàn tay nhỏ
Lúc lạnh trời và hạ đã đi xa.
Chiếc áo xanh trong hai thập kỉ qua
Giữa phố phường tấp nập
Một khoảng trời hồn nhiên
Nguyễn Tất Thành yêu mến
Cùng tôi đi khắp miền,