Người ta thường nói: thời gian sẽ lấy
đi những gì ta yêu quý. Nhưng đối với tôi, thời gian sẽ mãi mãi không thể mang
hình đi hình ảnh của bà - hình ảnh lung linh ấy trong tâm trí tôi sẽ vẫn còn
mãi và bất diệt, không bao giờ tắt. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện về bà
ngoại của tôi - người chiếm một vị trí quan trọng trong lòng tôi - người mà tôi
yêu quý nhất trên đời. Bà ngoại chính là kí ức đẹp đẽ trong tâm hồn tôi từ thuở
ấu thơ.
Tháng 5 – khi những
cô cậu học sinh vượt qua kì thi Học kì II cũng là những ngày tháng cuối cùng mà
những học sinh lớp 9, lớp 12 chuẩn bị cho một kì thi, một bước ngoặt sắp tới. Sắp
xa nhau rồi, bạn có khao khát được hứng giọt nắng dưới bầu trời Trường Nguyễn Tất
Thành thêm lần nữa?
Chúng con biết rằng “Thời
gian trôi qua và dường như không chờ đợi một ai” - đó là quy luật của tạo hóa
cô nhỉ? Cứ mỗi khi mùa xuân qua rồi
mùa hạ đến, hoa phượng nở đỏ rực cả một góc trời, trong lòng chúng con lại xốn
xang bao cảm xúc dạt dào bởi mùa hạ thực sự là một mùa đặc biệt. Quãng thời
gian một năm học trôi qua nhanh như một cơn gió.
Nếu ai đó hỏi tôi rằng: Mùa nào trong năm gợi thương gợi nhớ nhiều
nhất? Tôi cho rằng đó là mùa hè. Mùa hè về với tiếng ve kêu râm ran, với
cái nóng như lửa hằn trên vai áo. Mùa hè đến còn là sắc đỏ của hoa phượng giữa
ánh nắng gay gắt, hay những bông hoa bằng lăng ngơ ngác sắc tím. Mùa hè về còn
mang theo màu của tháng năm rực rỡ, màu của những cơn mưa rào bất chợt, màu của
những giọt nước mắt long lanh
“Ve, ve, ve,...” - Tiếng
ve ngày hè lại vang lên trong
nắng. Tiếng gió oi ả làm xào xạc những tán cây bàng, cây phượng. Ô kìa! Có bông
hoa phượng rụng xuống cuốn vở, nhụy vàng rơi xuống tà áo sơ mi trắng. Vậy là...
hè đã về!
Tuổi học trò là quãng thời gian đáng
nhớ nhất, được sống vô tư, hồn nhiên, vui vẻ bên bạn bè và thầy cô. Ngay cả khi
đã trưởng thành và đã rời xa mái trường, hình ảnh thân thương của ngôi trường
chúng ta đã từng gắn bó, của thầy cô và bè bạn sẽ luôn ở trong trái tim mỗi người.
Khi
ông trời ban cho những thần dân hạ giới những chiếc lá phượng đặc biệt, ông lỡ
tay làm những mảnh lá nhỏ xíu ấy rụng rời, tách lìa khỏi chiếc cành khẳng khiu
trơ trụi. Những mảnh lá ấy rơi rụng, vương vãi khắp nơi, hóa thành những mảnh đời
khác nhau, nhưng vẫn một màu xanh nguyên vẹn. Chúng lớn lên, rồi đi tìm nhau, một
cách ngẫu nhiên, dẫu đôi lúc cũng không hòa hợp, nhưng sau tất cả, chúng vẫn
yêu thương nhau...
“Xịch, xịch, xịch,…” Đoàn tàu lăn bánh chậm dần rồi dừng hẳn lại. Con tàu
chở những người con xa xứ về thăm quê hương đã về đến ga Hà Nội. Từ trên tàu, từng
đoàn người bước xuống với những hành lý lỉnh kỉnh, ai cũng niềm nở hân hoan. Họ
từ quê hương trở về Hà Nội và chuẩn bị tiếp tục công việc của mình sau cái Tết
đầm ấm bên gia đình.