Một năm học nữa sắp qua đi. Lặng nhìn
ra ngoài cửa sổ, lòng tôi bất giác trùng xuống. Nhanh thật. Mới đó mà đã gần đến
tháng 5 – tháng của những cuộc chia tay.
Tháng
Ba, cơn mưa phùn giăng nhẹ ngoài cửa sổ, gió khẽ vô tình thổi qua những cành lá
làm lay động cả một góc sân trường. Trong lớp, tiếng giấy sột soạt, tiếng thầy
cô giảng bài...
Cấp ba là quãng thời gian khó quên nhất, là bài văn viết
mãi không xong, là đề toán khó đến phát khóc, là cậu bạn dễ thương lớp bên cạnh,
là cuộc sống sinh hoạt với 3 điểm thẳng hàng: nhà, trường, chỗ học thêm. Đó là
quãng thời gian buồn tẻ nhưng cũng vui vẻ nhất trong đời học sinh.
Thời gian vốn
là thứ chẳng bao giờ lấy lại được. Hôm nay, tôi chợt nghĩ về mùa cuối. Không phải
mùa xuân, mùa hạ, mùa thu hay mùa đông, mà tôi nghĩ về những mùa cuối tại Nguyễn
Tất Thành - mùa Engfes cuối cùng đối với học sinh lớp 11 chúng tôi…
Lạnh, từng cơn gió quất vào người
cảm giác như hơi lạnh len lỏi vào khắp cơ thể buốt tận sâu bên trong. Mùa đông lạnh lẽo đôi khi khiến cho
con người ta buồn một cách khó hiểu. Hôm nay, tôi buồn, nhưng chẳng phải buồn
vui vơ như những ngày đông khác. Hôm nay là buổi học tôi phải chia tay cô giáo
Nguyễn Thị Kim Sơn - người mẹ tuyệt vời của tôi.
Chắc hẳn ai cũng nhận ra rằng mùa
xuân đã về trên mảnh đất Hà Thành thân yêu, một năm mới lại tiếp tục đến mang
theo thật nhiều những niềm vui và cả hi vọng. Từng làn gió xuân cứ nhè nhẹ thổi
qua, lướt nhanh đến nỗi khi quay đầu lại, ta chỉ kịp thưởng thức một chút vương
vấn xa xăm mà hoài niệm, một chút hương hoa thoang thoảng, một chút sức sống đầy
rộn rã.
Tôi có thể nói không phải là một fan ruột hay
đúng nghĩa của bóng đá. Tôi không thể hiểu nổi những khái niệm kể cả phổ thông
nhất như lỗi việt vị hay phạt góc, phạt đền và cũng đã gần 10 năm nay tôi chưa
từng xem đầy đủ một trận đấu kéo dài 90 phút. Có lẽ đơn thuần nó không phải sở
thích của cá nhân tôi. Ấy vậy mà giờ đây, tôi - một kẻ vốn không ưa sự gào thét
và tiếng còi rú của xe cộ...
Thời gian luôn là một
chiếc hộp đầy bí ẩn. Khi ranh giới mong manh giữa hai năm chỉ còn tính bằng
từng tích tắc, con người ta thường có biết bao nghĩ suy và những miền cảm xúc hỗn
độn trào dâng trong lòng. Cái se lạnh của những
giọt mưa lâm thâm ngày cuối năm lúc nào cũng khiến chúng ta dễ nghĩ suy nhiều.
Chúng ta nhớ lại những ngày tháng cũ, những kỉ niệm trong suốt 365 ngày vừa qua,
những ước nguyện đầu năm ngoái, những điều đã hoàn thành, những thứ còn dở dang.