Tôi muốn viết về những người lính thời
bình vẫn hi sinh thầm lặng cho cuộc sống ấm no của nhân dân, như truyền thống vẻ
vang “vì dân” của Quân đội Việt Nam anh hùng.
Tôi sinh ra và lớn lên giữa thời đại hòa bình, lúc đất nước đã vượt qua
thời bom đạn đầy đau thương mất mát và đi qua biết bao nhọc nhằn khó khăn của
những ngày tháng bao cấp. Thời điểm mà những người lính tiếp tục cùng nhân dân
xây dựng đất nước.
Vậy là một thu nữa đã qua rồi phải không em? Tôi nghe hơi sương giá lạnh len lỏi qua từng con ngõ nhỏ Hà
thành, trùm lên từng tán cây, thấm đẫm cả vạt áo mỗi sáng tới trường. Hương hoa
sữa dần mỏng mảnh rồi mất hẳn, nhường phố lại cho những gánh họa mi trắng xóa
trời, báo hiệu mùa đông.
Mùa đông, những
cành cây gầy guộc, xám xịt thu mình bên con đường hun hút gió. Từng chiếc lá
khô, xám xịt, phủ đầy bụi bặm run rẩy, run rẩy. Người đi đường mang trên mình
bao lớp áo dầy, co ro trên phố như những chú gấu Bắc Cực. Nhưng, vì vội vã, chẳng
một ai kịp để tâm đến cây hoa sữa đang đứng cô độc bên đường.
Thân gửi: Các bạn đồng nghiệp Hà Giang!
Mình thật là may mắn và hạnh phúc được đồng hành cùng các bạn trong chuyến
đi mang nhiều cảm xúc và ý nghĩa vừa qua.
Cảm xúc hạnh phúc khi được
đón nhận những tình cảm nồng ấm từ các bạn, từ niềm đam mê với nghề dạy học, từ
những trăn trở về bài dạy, từ những sẻ chia thấm đẫm tình đồng chí - đồng nghiệp.
Tháng Mười bồng bềnh đưa em đến Hà Giang
Cầu Bắc Xum đưa lên đường Hạnh Phúc
Chân lâng lâng trên mây rưng rưng nhớ những nhọc nhằn thuở trước
Bàn tay ai tứa máu đục đá tạo đường
Ngày hôm nay, Hà Nội mang
một dáng vẻ đặc biệt. Những lá cờ đỏ sao vàng thi nhau phấp phới trên ban công
mỗi nhà. Ngày hôm nay là một ngày lễ đặc biệt đối với toàn thể nhân dân Việt Nam nói chung
và những người con của Hà Nội nói riêng. Đó là kỉ niệm 61 năm ngày Giải phóng
Thủ đô (10/10/1954 – 10/10/2015)
Khi
cái gió heo may của mùa thu bất ngờ luồn vào tóc, làm dịu đi sự mệt mỏi sau một
ngày học dài, tôi mới chợt giật mình nhận ra: thu đến thật rồi. Thu đến làm tôi
bất chợt nhớ đến Trung Thu – cái dịp mà hồi nhỏ tôi luôn đếm nhẩm từng ngày để
được ăn bánh dẻo, bánh nướng - và cứ thế biết bao kí ức của các dịp Trung Thu
trước liên tục ùa về như một cơn gió đầu mùa dịu dàng nhưng cũng đủ làm con người
ta xuyến xang.
“Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ, nằm kề bên nhau phố
xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu…”. Mỗi khi giai điệu nhẹ nhàng ấy ngân lên,
lòng tôi lại nao nao một nỗi niềm nhớ nhung, yêu mến cái sắc thu ngọt ngào, dịu
nhẹ nơi những con ngõ nhỏ, những ngóc ngách quen thuộc của Hà Nội tôi…