Sáng tác - cảm nhận


Mả làng
NTT
Chiều 30 tháng chạp nào, đã thành cái tục, tôi lại mang hương đi theo bố vào thắp hương mả làng. Để báo cho các cụ biết là mình đã về, và để mời các cụ ăn Tết cùng gia đình.
Trường, bốn mùa gió
NTT
Mấy hôm trước, đứng trên lan can, đôi bàn tay tôi tự nhiên với lấy mấy bông hoa giấy. Cánh hoa mỏng lắm, vài đường chỉ đỏ nổi lên như mạch máu. Ngắm rồi, để gió cuốn đi. Ờ, mà cũng sắp đến mùa gió Bắc lặng đi, gió Nam nổi lên. Đông qua, Xuân lại tới, bốn mùa ở ngôi trường này được đánh dấu bằng bốn loại gió khác nhau.
Nhớ đông
NTT
Trên đường đi học, đạp xe qua những con đường hun hút gió, bạn có nghe cái giá buốt luồn qua từng thớ vải, khe khẽ chạm vào da thịt? Nằm trong chăn ấm áp, cuộn tròn trong lòng mẹ, bạn có nghe tiếng mưa tí tách ngoài mái hiên? Khoảnh khắc ấy bạn có thấy nhớ, thấy lưu luyến cái lãng mạn, trong trẻo của mùa thu, hay muốn nó qua nhanh để chào đón những mùa khác? Hay cũng như tôi, bạn ao ước khoảnh khắc ấy kéo dài mãi mãi?
Hẹn một mùa đông
NTT
Có bóng áo xanh trên hành lang nhỏ, kéo nắng đến qua từng bước chân. Tiết trời cuối tháng 11 lạnh theo từng ngày trôi, để cánh chim trắng bay về phương Nam trú rét. Hằng ngày, tôi dậy sớm đạp xe đi học trong cơn ngái ngủ của thiên nhiên. Trời không sáng như mùa hè mà lặng tiếng thời gian bước. Đường đi lưa thưa vài chiếc xe đi từ buổi chợ sớm trở về nhà.  Vòng bánh xe đạp quay đều đều, cuốn theo gió đông lạnh qua mỗi guồng quay...
Có một tình yêu đầy ắp như thế…
NTT
Tình yêu đó chớm nở khi lần đầu cô bước vào lớp với ánh mắt hiền dịu, giọng văn truyền cảm và điều đặc biệt có lẽ chỉ có ở cô đó là nụ cười tỏa sáng. Nụ cười đó luôn đem lại cho người đối diện sự ấm áp, tinh thần lạc quan và sự tự tin. Tất cả những điều đó đã làm lớp chúng tôi “say nắng” cô giáo dạy văn đáng yêu - Cô Cẩm Nhi.
70 năm - một thời hoa lửa
NTT
May mắn được sinh ra trong một thời đại hòa bình, đất nước sạch bóng quân thù, tôi và biết bao thế hệ trẻ ngày hôm nay luôn mang trong mình niềm biết ơn sâu sắc tới những người chiến sĩ, những người anh hùng đã hi sinh, chiến đấu hết mình, bảo vệ hòa bình của Tổ quốc. 70 năm trôi qua (22/12/1944 - 22/12/2014), những ngày này, cả nước đang tưng bừng đón mừng ngày lễ trọng đại - ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam.
Có một tình yêu như thế!
NTT
Tôi – là một học sinh lớp 6 – của mái trường Nguyễn Tất Thành với nhiều ước mơ, khát vọng và cả sự chờ mong. Ba tháng học vừa qua, dù ngắn thật đấy, nhưng đó là khoảng thời gian vô cùng ý nghĩa sâu sắc mang lại cho tôi bao nhiêu cảm xúc cùng vô vàn kỷ niệm đáng nhớ.
Kỉ niệm vẫn vẹn nguyên và yêu thương vẫn đong đầy
NTT
Bài viết không chỉ là một món quà đặc biệt từ một cựu học sinh dành tặng thầy Lê Văn Cường mà còn là tấm lòng của tập thể lớp 12D4 (2011-2014) nói riêng cũng như biết bao thế hệ học sinh của trường THPT Nguyễn Tất Thành nói chung gửi đến thầy cô nhân dịp ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 với lời chúc chân thành cùng lòng biết ơn sâu sắc nhất.
Dấu ấn
NTT
Kí ức với thời gian cũng như bãi bồi với dòng sông: vừa bồi thêm lại vừa cuốn đi. Và kể cả những gì còn lại cũng sẽ dần dần biến đổi, để đến một lúc nào đó ta nhìn lại thì nó như một bức tranh tĩnh, chỉ còn xấu hay đẹp thôi. Không phải chỉ cô đọng mà là tinh lọc. Trong không khí của những ngày 20-11 này, tôi thử cố bắt lấy vài dòng kí ức đẹp nhất về cô Dương, người thầy đầu tiên của tôi.
Người thầy truyền cho chúng tôi lòng đam mê
NTT
Từ trước đến nay, tôi luôn nhận định Toán là một môn học siêu khó và cực kì quan trọng. Vì vậy, tuy học không quá xuất sắc nhưng tôi cũng có được kết quả khá tốt để dâng tặng các thầy cô giáo yêu quý của mình. Và một trong những giáo viên mà tôi quý mến nhất là thầy giáo dạy môn Toán – thầy Lê Văn Cường.