Kìa gió mới đang về trên ngõ nhỏ, quấn quýt hồn ta. Sáng đi học rùng mình vì cái lạnh những ngày của năm cũ. Gió thổi tung mái tóc dài của những người con gái, chạy mải miết như thúc giục thêm sự tất bật của những ngày tháng bận rộn cuối năm. Gió vít trên những ngọn lá rồi sà vào lòng người thật khẽ, dịu dàng. Mùi hương nào thơm mát trong gió thoảng. Gió xuân, báo tin mùa xuân đã về.


Kìa nắng ấm thơm hương, đọng trong mắt trong. Nắng thổi bừng sức sống, rạo rực hồn ta, kéo mây trời lên cao vời vợi, đổ xuống những con ngõ nhỏ, đổ xuống dãy hành lang, ngập nắng. Nắng của những ngày mới, chở ánh mùa sang. Nắng xuân.


Kìa mưa xuân rơi rơi, đong đầy nỗi nhớ mong, thắm trên những nhành lá, hoa trời. Phải chăng những lộc non đầu tiên đang hé mở? Phải chăng xanh ngời lá hoa của mùa xuân? Bụi nước đổ êm trên những con đường sớm mai sương mờ, đọng trên những ô cửa sổ hóa mờ ảo. Mưa xuân.




Mùa cũ đâu rồi? Ta chỉ nhận ra, lá non xanh ngời, ngàn hoa đất trời thắm tươi, phố phường thay màu áo mới.

Kìa, xuân đã về!

Bài: Nguyễn Thị Ngọc Ánh – 11D2 (CLB Phóng viên)

Ảnh: Ngọc Ánh, internet