“Ve, ve, ve,...” - Tiếng ve ngày hè lại vang lên trong nắng. Tiếng gió oi ả làm xào xạc những tán cây bàng, cây phượng. Ô kìa! Có bông hoa phượng rụng xuống cuốn vở, nhụy vàng rơi xuống tà áo sơ mi trắng. Vậy là... hè đã về!


Những tiếng ve kia đâu chỉ đơn giản là những âm thanh của tạo hóa, của thiên nhiên. Đó còn là lời nói hộ thay lòng cho tâm trạng của các bạn học sinh sắp xa mái trường thân yêu để bắt đầu một kì nghỉ hè vui tươi. Ít ai có thể nhìn thấy những chú ve nấp sau cành lá xanh. Họ chỉ có thể nghe thấy tiếng ve râm ran khắp sân trường như chẳng thể nhìn thấy nỗi buồn khi mùa chia tay sắp đến. Từng âm thanh râm ran như một bản giao hưởng của mùa hè đầy sôi động. hình như trong đó còn chứa đựng cả sự bồi hồi, xao xuyến lạ thường.

Những cành phượng kia đâu chỉ là hoa lá, mà đó còn là những tâm tình gửi gắm tuổi học trò. Chẳng phải bỗng dưng mà người ta gọi nó là hoa học trò. Phượng chỉ nở vào mùa hè, mùa mà các bạn học sinh rời xa mái trường. Màu đỏ thắm của hoa phượng tựa màu của nỗi nhớ, màu của những cảm xúc đan xen. Phải chăng đó là nỗi buồn khi xa mái trường, niềm vui, háo hức khi đón chờ một mùa hè sôi động lại tới? Hoa phượng chứa đựng tất cả điều ấy: những kỉ niệm, những xúc cảm,… những điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời học sinh. Nhìn hoa phượng nở đỏ cháy mà lòng ta lại thêm rạo rực, nôn nóng, bồi hồi, xuyến xao bởi nỗi nhớ trường, nhớ lớp, nhớ thầy, nhớ bạn,... rồi còn lưu luyến, bứt rứt khó rời xa. Muốn lắm những ngày ở lớp với các bạn, nhớ lắm những câu bông đùa thơ ngây, yêu lắm tiếng giảng bài của thầy, của cô, mong lắm những ngày hạ đừng tới,

Tất cả đã trở thành những kỉ niệm vô cùng đẹp của tuổi học trò, mãi mãi chẳng thể phai mờ. Bởi lẽ nó dường như đã in dấu thật đậm nét trong tim của mỗi cô cậu học sinh. Ôi! Nhớ sao mái trường! Ba tháng hè đến, tạm chia tay thầy cô, trường lớp thân thương, rời xa bao kỉ niệm ngọt ngào, bồng bột thời áo trắng, rời xa những lúc vui đùa, trêu chọc nhau, rời xa những khi buồn, khi lo mà có bạn bè, thầy cô bên cạnh, rồi để ôm trong lòng lời yêu thương chưa kịp nói… Những ngày cuối tháng năm – những ngày cuối cùng của năm học, dạo bước trên hành lang trường nghe loáng thoáng những câu tâm sự: “Về nghỉ hè chắc tao nhớ chúng mày lắm đấy”, hay cả những tiếng thút thít của bọn con gái nói nhớ thầy, nhớ cô...

“Ve, ve, ve,..”. Tiếng ve kêu râm ran khắp sân trường tĩnh mịch và đầy nắng và màu đỏ hoa phượng. Lác đác đâu đây, trên hàng mi của những cô cậu học trò sắp ra trường bây giờ lại hoen nhòe nước mắt…

“Bụi thời gian phủ đầy lên kỷ niệm

Bài thơ cũ đợi ta về viết tiếp

Tuổi vụng về hát gọi tháng năm ơi

Ta bước đi tiếng trống giục bồi hồi”  

(Trường xưa - Phạm Trung Kiên)

 

Bài viết: Trần Thanh Trúc (7A7)

Ảnh: Sưu tầm