Người tôi thương nhất đời
Là bà ngoại của tôi
Bà là cả bầu trời
Cho tôi được cất cánh.
Một con người mộc mạc
Chẳng cần sự giàu sang
Bà luôn là người mang
Niềm vui cho người khác.
Mái tóc bà điểm bạc
Dáng người gầy, xương xương
Đôi mắt buồn man mác
Nhưng luôn luôn can trường.
Từ ngày tôi còn bé
Nhiều khi tôi khóc nhè
Bà là người dỗ dành
Làm cho tôi ngừng khóc.
Bà là người hiểu rõ
Tôi thích, ghét thứ gì
Và bà luôn làm cho
Tôi cảm thấy hạnh phúc
Người dạy tôi nhiều nhất
Không ai khác – bà tôi
Từ những điều nhỏ nhặt
Đến những điều lớn nhất.
Cháu xin gửi lời nhắn
Ngày mùng tám tháng ba
Bà ơi, sống mãi nhé
Để cháu được bên bà.
Sau này dù đi xa
Những năm châu, bốn biển
Trong trái tim của cháu
Mãi mãi bóng hình bà!
Thơ: Phan Thị An Thanh (6A5)
Ảnh: Sưu tầm