Hà Nội, ngày 01 tháng 01 năm 2019

Bố kính yêu của con!

Khi mẹ sinh ra con trên cuộc đời này, đến nay con đã tròn mười lăm năm tuổi. Trong suốt mười lăm năm qua, chính bố là người luôn ở bên chăm sóc, quan sát, dạy bảo con. Chính vì thế, con đã coi bố như là quan trọng nhất của cả cuộc đời mình.

Con đã được nghe mẹ kể nhiều về bố, con biết bố vất vả nhường nào. Ngày bố còn ít tuổi, gia đình không có đủ tiền cho bố đi học, bố phải nghỉ học ở nhà làm việc phụ giúp gia đình. Ông nội còn kể với con rằng, bác của con tức là anh trai của bố nợ nần chồng chất, phải bỏ nhà đi biệt tích. Chính lúc đó, những người đòi nợ đến nhà mình, bố đã giúp ông bà nội gánh vác món nợ ấy dù lúc đó bố còn quá ít tuổi. Chính sự cố gắng và nỗ lực đó giúp được ông bà nội trả nợ cho bác. Do đó, bố đã được một người trong làng đưa lên thành phố làm việc. Điều đó khiến con khâm phục bố vô cùng. Hơn hai mươi tuổi, bố một mình lạc lõng giữa thành phố Hà Nội rộng lớn, không người thân bên cạnh, một mình bố tự vươn lên giữa đô thị phồn hoa. Và rồi, bố chọn cho mình một con đường mà theo con đó là quyết định sáng suốt của bố. Đó là công việc làm kĩ thuật viên răng hàm mặt - một trong những công việc vất vả nhất và không có ngày nghỉ như con từng chứng kiến.


Nguyễn Tiến Cường và cô giáo Lê Thị Hạnh - giáo viên chủ nhiệm lớp 9A3

Từ khi con sinh ra, đến giờ con đã mười lăm tuổi và đó cũng là mười lăm năm trong nghề của bố. Bố vừa đánh vật với công việc nhưng bố vẫn dành một phần thời gian cho gia đình. Con thấy bố luôn trân trọng những phút giây bên mẹ, bên con và các em. Bố là trụ cột, là nguồn thu nhập chính của gia đình mình. Vì thế, bố thường dành thời gian cho công việc hơn cho mẹ và con để mong sao con có thể đến trường và đi học cùng bạn bè. Những hôm con biết bố thức đến một, hai giờ sáng để làm việc. Bố biết không? Con buồn và thương bố. Con ước mình có thể trưởng thành hơn, đủ lớn hơn để giúp bố làm việc cho đỡ vất vả. Một người đàn ông thường biểu lộ tình cảm khô khan và cứng nhắc. Bố cũng vậy, con biết bố thường dành tình cảm cho con rất nhiều, yêu con nhiều nhưng không phải là qua những câu nói: “Bố yêu con!” hay “Con trai của bố là số một!”.  Bố biết đấy, nhiều khi con thèm được nghe những câu nói đó biết chừng nào? Con mong bố âu yếm và vỗ về con như những đứa trẻ khác. Nhưng bố không làm thế. Con hiểu, bố thể hiện tình yêu ấy bằng hành động: Con đi học, bố đưa đón; con thức khuya, bố ngồi chờ. Tình cảm bố dành cho con, con hiểu và trân trọng vô cùng. Con chưa hình dung được cuộc đời con sẽ ra sao nếu thiếu vắng đi hình bóng của bố. Liệu ai sẽ đưa đón con đi học, ai sẽ thức khuya cùng con, ai sẽ là người con có thể tâm sự và chia sẻ? Công việc của bố tuy đem lại hạnh phúc cho con và cho gia đình nhưng nó đã làm cho bố thay đổi. So với ngày xưa, những nếp nhăn, sự trầm tư, suy ngẫm của bố đã khiến bố khác nhiều. Con biết rằng, một phần là do những lỗi lầm của con, chính sự trẻ con của con, sự lì lợm của con đã khiến bố thay đổi. Con ước gia đình mình có thể trở lại ngày xưa, để bố có sức khỏe hơn, quan tâm đến gia đình nhiều hơn.


Nguyễn Tiến Cường trong vòng tay bè bạn lớp 9A3 (năm học 2018-2019)

Bố biết không? Nhiều lúc con giận bố vì bố mắng con, con đã nghĩ là bố không yêu con, con nghĩ là con không phải là con bố. Những suy nghĩ ấy, giờ nghĩ lại, con vừa thấy giận chính bản thân mình. Nhưng lúc đó, con còn quá nhỏ, con muốn bố tha lỗi cho con. Giờ con đã trưởng thành và đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời của một người độc lập, những điều con mang theo là những bài học, lời bố đã dạy con. Đời bố đã khổ vì bố không được đi học đến nơi đến chốn, đã vất vả ra sao. Vì thế, bố luôn cố gắng để con có cuộc sống tốt hơn, để con không thua kém bạn bè. Nhiều lúc con tự trách mình sao vô tâm, sao không nghĩ cho bố và cho mẹ, cho các em. Bố vừa là bố của con, là một người bạn lớn, là một người thầy đầu tiên trong cuộc đời con. Chính bố đã dạy cho con đi những bước đi chập chững, là người giúp con nhận ra dù vấp ngã thì mình vẫn cần đứng lên và bước tiếp.

Bố kính mến! Con nhận ra một điều cay đắng rằng, con càng lớn dường như khoảng cách giữa con và bố lại càng xa hơn. Con ước điều đó không phải là sự thực. Con cũng thấy rõ hơn khi con người ta trưởng thành, chúng ta thường thấy xấu hổ vì người bố của mình nhưng con sẽ không như thế. Con luôn có một mơ ước giản dị: Con mong ước một ngày con được bước đi cùng bố, hai bố con mình cùng đi trên một con đường, con được nghe bố kể về những điều hay lẽ phải trong cuộc sống bố à!

Khi bước sang một năm mới, trong chúng ta thường nghĩ tới những điều tốt đẹp đúng không bố? Con của bố cũng thế. Dù mai này, con có đi về đâu, có thành công hay thất bại thì trong suốt cuộc đời mình, con mong bố hãy chờ con, gia đình hãy đón con trong vòng tay yêu thương khi con trở về bố nhé! Con sẽ không bao giờ quên tình cảm trìu mến, công ơn của bố mẹ và nhất là bố - người bạn lớn của đời con! Cuối cùng, nhân dịp năm mới, con chúc bố luôn mạnh khỏe và hạnh phúc, và điều con muốn nói với bố là: “Con yêu bố rất nhiều, mãi mãi là như thế!”.

Tác giả: Nguyễn Tiến Cường - Lớp 9A3 (Năm học 2018 - 2019)