Không biết tự bao giờ, cây hoa sữa đã dịu dàng đứng nép mình bên góc phố, trên con đường tôi đi học.
Mùa đông, những cành cây gầy guộc, xám xịt thu mình bên con đường hun hút gió. Từng chiếc lá khô, xám xịt, phủ đầy bụi bặm run rẩy, run rẩy. Người đi đường mang trên mình bao lớp áo dầy, co ro trên phố như những chú gấu Bắc Cực. Nhưng, vì vội vã, chẳng một ai kịp để tâm đến cây hoa sữa đang đứng cô độc bên đường.
Mùa xuân, khi những giọt mưa phùn rắc lay phay trên áo, trên tóc, trên từng mái nhà, góc phố. Người người xúng xính trong những bộ quần áo đẹp nhất, diện nhất, nói nói, cười cười. Gương mặt ai cũng hân hoan, tươi tắn. Nhưng, vì vội vã, chẳng một ai kịp để ý rằng, nơi đầu cành hoa sữa tít trên cao, những búp non đang nhú ra, trong veo như mắt biếc.
Mùa hè, trong những ngày nắng như đổ lửa, cây âm thầm xòa bóng, tựa như chiếc ô khổng lồ, che cho dòng người đi đường tất bật. Nhưng, vì vội vã, chẳng một ai kịp biết đến sự tồn tại của một cây hoa sữa đang lặng lẽ xanh…
Thế rồi thu đến. Những cơn gió heo may đầu tiên vừa mới chớm xao xác trên từng con phố, người ta chợt ngạc nhiên đến ngỡ ngàng. Hương hoa sữa quá đỗi nồng nàn. Người qua phố dường như đi chậm lại, mong níu giữ chút hương trên áo.
Nhưng tôi thì khác…
Tôi yêu hoa sữa, nên yêu cây cả bốn mùa.
Tôi yêu sự giản dị mà lặng lẽ của cây hoa sữa Hà Nội. Tôi yêu lớp vỏ cây sần sùi, mốc thếch. Tôi yêu dáng cây cao, thẳng. Tôi yêu những cành, tán vươn dài, xòa rộng. Và tôi yêu hoa sữa. Không rực rỡ, nóng bỏng như hoa phượng, không thoang thoảng, e ấp như hoa sen, không ngọt ngào, kiêu sa như hoa hồng, hương hoa nồng nàn và ngây ngất, làm xao xuyến lòng người. Ban ngày phố xá đông vui, ồn ào, tấp nập, người và xe ngược xuôi đi lại, hoa sữa nép mình trong tán lá xanh um. Ban đêm, trời rất trong và gió rất lành, từng chùm hoa sữa trắng phớt xanh mới bừng tỉnh giấc, dịu dàng hé mở để hương hoa sữa âm thầm lan tỏa khắp không gian. Hoa sữa mọc thành chùm. Từng bông hoa sữa nhỏ li ti màu xanh nhạt mọc kề bên lá. Lá hoa sữa cũng đẹp lắm. Những chiếc lá xanh bóng nhẹ nhàng thật dịu dàng
Chiều tối nào đi học về tôi cũng cố gắng đi thật chậm để hít hà mùi hoa sữa ngọt ngào. Ánh hoàng hôn dần tắt trên mái phố. Những cột đèn đường được bật sáng. Biển hiệu của các cửa hàng cũng được thắp lên rực rỡ. Nơi góc phố bình yên này, hương hoa sữa sao mà nồng nàn đến thế!
Nghe hương hoa sữa nồng nàn trên phố, kí ức tuổi thơ bỗng chợt ùa về xao xuyến. Trước khi chuyển về làng Quốc tế Thăng Long, nhà chúng tôi ở một khu tập thể cũ. Tôi còn nhớ cái ban công cũ kĩ – nơi tôi thường bám vào để ngước mắt nhìn lên vòm lá xanh đến nôn nao. Không biết cây hoa sữa có từ bao giờ, chỉ biết rằng, từ khi tôi bắt đầu biết gọi tiếng “Mẹ ơi” thì cây hoa sữa đã sừng sững ở đó rồi.
Cùng với gió heo may xao xác, cùng với hương hoa sữa nồng nàn, ngây ngất, lòng tôi lại bồi hồi nhớ về những buổi tối mùa thu, khi hai cha con tôi ngồi trò chuyện bên cái ban công cũ kĩ. Nơi ấy, tôi đã kể cho cha nghe biết bao câu chuyện không đầu không cuối chuyện về cây hoa sữa lặng lẽ tỏa hương trước cổng trường, chuyện về cái váy in hình bông hoa sữa của đứa bạn thân cùng lớp... và những câu chuyện ấy cũng thơm mùi hoa sữa. Còn tôi thì say sưa nghe cha kể về tuổi thơ. Nào là chuyện tụi con gái lớp cha cứ mùa thu về là lại ngắt hoa sữa giấu đầy ngăn bàn, những lúc sau mưa cha thường hay đi dạo để hít hà hương hoa sữa quen thuộc... Nhưng tôi thích nhất là chuyện tình yêu của cha với mẹ ngày trước. Cha thường hay chở mẹ đi trên con đường toàn là hoa sữa trắng xanh. Hôm ấy tóc mẹ cũng đượm một mùi hoa sữa nồng nàn mà quyến rũ vô ngần... Tôi cứ muốn nghe mãi, nghe mãi để rồi thiếp đi trong lòng cha lúc nào không hay. Tôi đã mơ những giấc mơ thơm mùi hoa sữa. Trong giấc mơ đó, mẹ tôi không tất bật lo toan như mọi ngày mà tươi tắn, rạng rỡ cười, khuôn mặt bừng sáng, đôi mắt rất trong, lấp lánh như hai vì sao. Và mái tóc của mẹ cũng thơm mùi hoa sữa, nồng nàn, ngây ngất.
Nay tôi đã lớn, cha tôi tất bật hơn với việc ở công ty, còn tôi cũng bận rộn hơn với viêc học hành. Những buổi tôi cha con tôi ngồi tâm sự cũng vì thế mà thưa dần. Thế nhưng mỗi khi ngửi thấy mùi hoa sữa nồng nàn, thì tôi lại biết rằng, tình yêu thương của cha mẹ dành cho tôi lúc nào cũng vẹn tròn, tha thiết.
Bài: Hồng Anh
Ảnh: Internet