Tôi là một cây cột điện ngoài vỉa hè của một khu phố ở Hà Nội. Đứng đây từ rất lâu rồi, tôi cung cấp điện cho cả khu phố này cũng như đã được chứng kiến Hà Nội “ thay da đổi thịt” qua từng khoảng thời gian trong năm. Mùa đông với cái lạnh buốt giá, ảm đạm ; mùa xuân nhộn nhịp trong cái Tết cổ truyền, vạn vật khoe sắc muôn nơi và mùa hạ là những ngày nóng bức song không kém phần sôi động với lũ trẻ tinh nghịch. Nhưng có lẽ tôi thực sự thích nhất là mùa thu ở Hà Nội – mùa thu mang một vẻ đẹp rất riêng chỉ có ở nơi đây.
Ảnh: Nguồn Internet
Mùa nối mùa qua đi là một định luật của tự nhiên, con người có thể dễ dàng nhận ra đông tới bằng cơn gió rét, mùa xuân với những mầm non lộc biếc, hạ về cùng tia nắng chói chang nhưng không phải ai cũng cảm nhận được mùa thu tới. Thu sang một cách nhẹ nhàng và tinh tế, đọng lại trên tấm áo của bầu trời. Trời thu như cao hơn, rộng hơn, nhuốm một màu xanh vời vợi, mênh mông mà thật dịu mát. Ta sẽ nói lời tạm biệt với cái oi nồng khó chịu để tận hưởng không khí trong lành, khoan khoái của đất trời. Nắng không còn gay gắt, cũng rời xa cơn mưa phùn lắc rắc hay mưa rào chợt đến chợt đi thay vào đó những sợi nắng dịu dàng len lỏi qua ô cửa sổ, bằng ngọn gió heo may mơn man da thịt người đi đường. Thiên nhiên vạn vật như hóa thành êm dịu, còn vương vấn chút hè cuối cùng vậy. Như trong thơ của Hữu Thỉnh, ông thấy thu qua trong làn “sương chùng chình” như cố níu kéo, có sự ngập ngừng, e ấp khi đi qua ngõ nhà ai. Sương thu đã thế, mây thu còn đẹp hơn. Vào những buổi chiều gần Hồ Gươm, người ta có thể nhìn thấy dải mây hồng lơ lửng giống sao tấm khăn voan của cô thiếu nữ vắt ngang nền trời xanh thẳm.
Ảnh: Nguồn Internet
Cây cối mùa thu cũng tiếc nuối từ bỏ bộ cánh xanh tươi chuyển thành những cành vàng úa. Lá vàng rơi cho ta biết thu về nhưng chỉ có vài tuyến phố Hà thành mới có mùa lá rụng. Lá bay bay, âm thầm lìa cành đáp xuống mặt đường, trên nóc nhà và cả vai áo ai kia, một cách thanh thản như thế, nó đem đến cảm giác dễ chịu, từ tốn của mùa. Đố họa sĩ nào pha nổi màu của lá thu rơi? Không chỉ vậy, mùa thu còn cho ta bao hoa trái thơm ngon. Tất cả nắng vàng, cơn gió nồm nam kia đã ẩn vào quả ngọt, giờ đây mọi thứ mới thật sự tròn đầy, tôi thích nhất khi đứng nhìn từng bà bán hàng rong đạp chiếc xe rao bưởi, hồng đi qua. Hình ảnh ấy gợi tôi nhớ về mùi hoa bưởi nồng nàn lan tỏa, ướp trong trang vở học trò, trong mái tóc đen óng của người thiếu nữ Tràng An. Mùa thu Hà Nội còn phải kể tới cốm. Ôi, đây chính là thức quà hoàn hảo nhất mà thiên nhiên ban tặng. Cốm gói trong lá sen, màu xanh ngọc đẹp đẽ và mang một mùi thơm thanh tao, rất đỗi sang trọng mà cũng thật gần gũi. “Ai cốm đây…” tiếng rao ăn sâu vào tâm trí tôi những buổi chiều thong thả như kéo đến một cái gì đó truyền thống của quê hương.
Ảnh: Nguồn Internet
Thu Hà Nội ấp ủ vào nụ hoa loa kèn, hoa cúc vàng rực rỡ, hoa huệ trắng tinh khôi. Sáng sớm các bà, các chị tất tả đạp xe mang những bó hoa ấy đi khắp các tuyến phố lớn nhỏ. Dường như nắng thu làm hoa tươi tắn hơn, gió thu lau giọt mồ hôi trên trán các mẹ và đưa đẩy hương hoa bay xa. Hình ảnh đẹp nhất là con gái Hà Nội trong tà áo dài duyên dáng ôm hoa đi trên con đường lá bay. Hẳn người con trai nào cũng mang hình dáng đó vào trái tim mình mà xao xuyến, nhớ nhung!
Ảnh: Nguồn Internet
Vì Hà Nội thu tới đẹp là thế nên đã đi vào không biết bao nhiêu thơ ca, bài hát của những nhà thơ, nhạc sĩ. Đó là chùm thơ “Thu ẩm”, “Thu điếu”, “Thu vịnh” của Nguyễn Khuyến, “Đây mùa thu tới” của Xuân Diệu hay là “… đám mây mùa hạ / Vắt nửa mình sang thu” trong thơ Hữu Thỉnh. Những vần thơ ấy được sáng tác bởi tâm hồn thi sĩ đang say trước bước đi của nàng thu. Thu là hương hoa sữa quyến rũ của “Em ơi Hà Nội phố” hay đơn giản như “cây bàng lá đỏ”, “cây cơm nguội vàng” với “Hà Nội mùa thu”.
Con người Hà Nội sống trong mùa thu cũng có cảm giác bâng khuâng, xốn xang trước thiên nhiên tươi đẹp. Đây có thể là khoảng thời gian tương tư của anh họa sĩ gửi vào bức tranh trên giá, là cô học trò ngượng ngùng cùng những rung động đầu tiên thơ ngây và trong sáng, chính thu đã làm tất cả mọi người thấy thật bình yên và vương vấn một bóng hình hay một cái gì cũng không rõ. Như ở giai điệu của câu hát “Đi giữa Hà Nội, lòng như thầm hỏi tôi đang nhớ ai? Sẽ có một ngày trời thu Hà Nội trả lời cho tôi… ”
Còn tôi, tôi nhớ về kí ức của Hà Nội xưa cổ kính và bình lặng. Nhớ những đêm trăng tròn vành vạnh, bọn trẻ rước đèn, phá cỗ tưng bừng đông vui đêm Trung thu, nhớ một cái gì mong manh, dễ vỡ dễ tan như thủy tinh của làn khói nấu cơm chiều từ mái nhà tranh, nhà ngói. Sau bao nhiêu năm, con người và cảnh vật đã có nhiều đổi thay song cái “chất thu” của Hà Nội thì vẫn thế, níu giữ tâm hồn và trái tim của con người để ai đi xa cũng nghĩ về một góc phố nhỏ của mùa thu Hà thành. Chả biết do cột điện tôi già và cổ hủ hay không nhưng đối với riêng tôi, thủ đô xưa vẫn có nét gì khó phai mờ, nó hằn sâu vào tâm trí để mỗi khi thu về, lòng tôi lại nao nao một xúc cảm lạ lùng.
Ảnh: Nguồn Internet
Boong… Boong… Boong… Tiếng chuông nhà thờ đã điểm làm tôi giật mình trở về với thực tại. Dòng người lại tấp nập trên những con đường thẳng tắp. Tiếng nói, tiếng cười làm xôn xao khu phố nhỏ. Hà Nội đang chuyển mình hướng tới một thành phố văn minh, tiến bộ hơn nhưng tôi muốn nó vẫn giữ cho riêng mình, cho cả quê hương và Việt Nam này một chút thu nhẹ nhàng, thanh khiết. Ngoài kia, trên khóm cây, vài chùm hoa sữa đã hé nụ… Thu đã về thật gần… Một mùa thu nữa lại về… Hãy dịu dàng cảm nhận nó nhé, phố cổ của tôi !
Tác giả: Ngô Diễm Quỳnh - Lớp 10D2