Một sớm mai thức dậy
Giống như bao nhiêu ngày
Nắng xuyên qua ô cửa
Chói chang và gắt gay
Đông mới qua một nửa,
Xuân còn chưa về đây
Lạnh giá trốn ở đâu?
Trời nóng bức thế này!
Bụi giăng dày như sương
Nắng vẫn bật đèn đường
Người tấp nập qua phố
Ai cũng đeo khẩu trang
Hà Nội giờ khác xưa
Đâu còn hương hoa sữa
Nhẹ thoảng bay trong gió
Nồng nàn chiều cuối thu
Khù khụ những cơn ho
Thiếu ôxi để thở
Cây khẳng khiu trơ trụi
Lá đâu rồi, cây ơi?
Không còn áng mây trôi
Bồng bềnh trắng tinh khôi
Đâu rồi cơn gió mát
Lá thu xào xạc rơi?
Đâu màu xanh của trời
Màu xanh của biển khơi
Của cỏ cây, hoa lá
Rừng cũng biến đâu rồi?
Đất xói mòn, rửa trôi
Lũ quét chợt ập đến
Băng tuyết tan chảy hết
Trái Đất dần nóng lên.
Tất cả do con người
Chặt phá rừng làm củi
Khí thải và khói bụi
Từ nhà máy, công trường
Ôi, Trái Đất thân thương
Nguy hiểm đang cận kề
Hãy chung tay bảo vệ,
Gìn giữ nhé, bạn ơi!
Thơ: Tống Nguyễn Hà Phương (6A5)
Ảnh: Sưu tầm