Cứ đến độ này, khi tiết trời đã chuyển sang mùa đông, những cơn gió bắc đầu mùa chưa đến độ “ngọt” nhưng cũng đủ lạnh để khoác lên mình chiếc áo len mỏng, sân trường tôi lại rộn lên những  âm thanh của  lời ca, điệu múa. Đấy là lúc ngày nhà giáo Việt Nam  20/11 đang đến rất gần.

“Nghề giáo viên là nghề cao quí nhất trong những nghề cao quí”, khi sinh thời Bác Hồ kính yêu đã căn dặn và nhắc nhở những thầy cô giáo như vậy, để sao xứng đáng với trọng trách và niềm tin mà nhân dân đã trao cho. Mỗi thầy cô giáo thực sự là một tấm gương, là người ghi những dấu ấn quan trọng trong bước đường trưởng thành của mỗi học sinh.

Mỗi lần bước qua cổng trường THPT Nguyễn Tất Thành, chúng tôi đều cảm nhận một cảm giác bình yên, thân thiết, những lo toan bộn bề của cuộc sống, những bon chen thường nhật của một kiếp người bị bỏ lại phía sau. Bởi đằng sau cánh cổng trường tôi là những thầy cô giáo luôn hết mình cống hiến cho đời, làm nhiệm vụ cao quí của người giáo viên – Dạy người.


Một nơi đến thân thiện, yêu thương – Trường THPT Nguyễn Tất Thành

Đó là thế hệ các thầy cô giáo đã lớn tuổi nhưng vẫn tràn đầy nhiệt huyết yêu nghề, yêu đời như thầy Lê Đình Cương luôn có cách làm lịch sử sống lại sinh động nhất, thầy Bùi Văn Hùng (tổ Hóa) luôn trăn trở tìm giải pháp để giúp các học trò chưa chăm ngoan. Thầy Nguyễn Văn Thiện lại biến mỗi giờ dạy Giáo dục công dân thành một bài học về cuộc đời, về triết lí làm người. Chúng tôi thấy thầy Nguyễn Hữu Hoan, thầy Nguyễn Văn Cơ, thầy Nguyễn Hiền Bách,… vẫn hàng ngày miệt mài trên lớp dạy học sinh cách giải những bài toán khó.

 Mỗi bước đi của trường tôi ngày hôm nay đều có dấu ấn của những thầy cô giáo thế hệ đầu tiên, các thầy cô vẫn âm thầm cống hiến để xây dựng một ngôi trường hiện đại, có chất lượng, có uy tín với học sinh, phụ huynh. Đó là cô Trần Dần, cô Ứng Hồng, cô Trần Thu Hảo, thầy Nguyễn Văn Thông, thầy Nguyễn An Nghi và đặc biệt là cô giáo Nguyễn Tường Lan, ấn tượng trong tôi về cô không chỉ là một cô giáo dạy văn giỏi mà còn là một nghệ sĩ thực thụ, hình ảnh cô thật đẹp khi chỉ huy dàn hợp xướng hơn 100 người, nghiêm khắc mà vẫn duyên dáng, uyển chuyển.


Nơi có những “người đưa đò” thầm lặng

Tiếp nối thế hệ đầu tiên, trường tôi ngày hôm nay có các thầy cô giáo trẻ, năng động, nhiệt tình và trên hết là một tình yêu nghề, yêu trường say sưa. Đó là cô Võ Hải, cô Nguyễn Thu Hà không ngại bất cứ khó khăn nào để hoàn thành nhiệm vụ, cô Lương Bích Hằng, thầy Phạm Quốc Toản luôn làm cho không khí trong trường sôi động với rất nhiều hoạt động Đoàn – Đội bổ ích. Đó là thầy giáo mĩ thuật Nguyễn Tuấn Sơn ngày đêm mơ ước một chân trời mới, tương lai tương sáng cho ngành mĩ thuật Việt Nam, là  thầy giáo Vũ Hồng Hải với đam mê bất tận trái bóng tròn, truyền cảm hứng cho nhiều thế hệ học trò cùng làm nên bảng vàng thành tích cho thể thao nhà trường. Đến trường tôi mỗi ngày, bạn sẽ gặp thật nhiều gương mặt khác nữa, tất cả đều làm việc say mê, luôn nở nụ cười và chắc chắn nụ cười đẹp nhất bạn gặp là cô giáo phó hiệu trưởng Nguyễn Thị Thu Anh. Nụ cười ấy mang lại cho các đồng nghiệp chúng tôi, học sinh, phụ huynh sự thân thiện và một tinh thần khích lệ rất lớn.


Nụ cười N2T rạng rỡ trên khán đài sân vận động Hàng Đẫy

Mỗi một cá nhân trong trường là một mảnh ghép nhiều sắc màu, đa dạng và đa tính cách. Người “nghệ sĩ” đã sắp xếp, gọt rũa kì công những mảnh ghép đó để tạo ra một bức tranh hoàn hảo  mang tên Trường THPT Nguyễn Tất Thành chính là thầy giáo Hiệu trưởng Vương Dương Minh. Ở thầy, chúng tôi luôn nhận thấy sự cẩn thận, khoa học, minh triết trong công việc nhưng cũng rất vui vẻ, hóm hỉnh ngoài đời, một tư duy sắc sảo, đổi mới trong giáo dục và một trái tim luôn say mê truyền cảm hứng cho những người trẻ.


Bức tranh N2T tràn ngập sắc màu

Xã hội ngày nay phát triển hơn, khắt khe hơn đối với người làm nghề giáo nhưng cùng đòi hỏi người thầy bản lĩnh hơn để không bị cuốn vào sự  thay đổi chóng mặt của thời đại “kim tiền”. Vẫn còn đâu đó có những việc tiêu cực trong ngành giáo dục, những bài học đắt giá cho nhân phẩm và tư cách người thầy. Nhưng trên hết vẫn ngời sáng hình ảnh những thầy cô giáo dung dị, ngày ngày đứng trên bục giảng, thắp lên ngọn lửa của tri thức và tình yêu con người.

Một lứa học trò nữa sắp ra trường, những người thầy, người cô vẫn âm thầm là “người đưa đò” sang sông, dẫu có nhiều niềm vui hay nỗi buồn thì “bến đò” có tên THPT Nguyễn Tất Thành luôn là một miền kí ức rất đẹp trong trái tim học sinh.

Hà Nội đầu mùa đông - 2012

Thu Nguyên