(Ảnh: internet)

Nếu đá biết nói, anh có tin không
Đá sẽ nói, đá ngàn năm vẫn trẻ
Đá sẽ nói, triệu triệu năm đá vẫn sắt son một lòng với bể
Nên đá tượng hình thành lớp lớp sóng xô.

Đá tai mèo nhọn hoắt nhấp nhô
Dù cao thấp, dù mới chỉ nhú lên mặt đất,
Nhưng mắt đá đều hướng về phía biển
Vời vợi trong mây thương nhớ vị mặn mòi.

Thầm nhủ lòng mình: là đá, đá thôi
Gai góc, sù sì, lạnh lùng câm lặng
Năm tháng rêu phong dẫu phủ lên nứt rạn
Có bao giờ đá vỡ lại lành không?

Nhưng kìa anh, đá lại trổ bông
Trắng, đỏ, hồng, vàng cam
rực rỡ trên triền đá!
Đá hồi sinh, đá hồi sinh ... rất lạ:
Từ nỗi đau đá sinh hạ sắc màu.

Hồn đá tiềm tàng sức sống của biển sâu
Dâng yêu thương lên đầu ngọn sóng
Hồn đá gửi trong nhành hoa bình lặng
Trong tiếng khèn ngân xao xuyến Mã pì lèng.

Cô giáo Hà Song Hải Liên