Cũng chẳng biết tự bao giờ, khi nhìn thấy những sắc phượng đỏ thắm trên những cành cây hay đâu đó từ xa vọng lại những âm thanh quen thuộc của tiếng ve là trong lòng những cô cậu học trò nhỏ lại xốn xang bao kỉ niệm lạ kì!


Những rung động chợt đến, rồi chợt đi ấy là những cảm xúc trong trẻo, ngây thơ nhưng nó thực sự sâu sắc và được thể hiện đầy đủ và trọn vẹn trong tâm hồn mỗi học sinh lớp 9 và lớp 12.

Bởi lúc này trong các em đang có những lo lắng về những kì thi sắp đến, nhưng đồng thời trong các em còn có một cảm giác lạ ẩn sâu trong trái tim và trong tâm khảm mình, đó là nỗi buồn của sự xa cách. Xa cách mái trường, bạn bè thầy cô để chuẩn bị bước vào một  môi trường học tập mới đầy mới mẻ và thú vị, nhưng đó cũng là giây phút các em phải tạm biệt mái trường với biết bao kỉ niệm vui buồn theo tháng năm. Đâu đó, dưới gốc cây này, góc sân trường này hay đơn giản chỉ là nơi mình đã ngồi học phảng phất một nỗi nhớ. Nỗi nhớ không thể gọi thành tên, chan chứa những dư vị ngọt ngào và cả sự nuối tiếc…. Nhớ ánh mắt trong veo của một thời giờ không tìm thấy được. Mỗi lúc nhớ nhau, lại thầm gọi bạn bè hôm trước: "Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi...". Tất cả như vỡ òa trong những dòng cảm xúc đang trào dâng!

Xin hẹn gặp lại tất cả các em trong sự trưởng thành và thành công ở phía trước!


Chúc các em vượt qua kì thi sắp đến và hãy luôn nhớ về mái trường THCS&THPT Nguyễn Tất Thành dấu yêu, đầy kỉ niệm…! Các thầy cô dưới mái trường mang tên Bác luôn ở bên các em và các em hãy luôn luôn nghĩ rằng ở một nơi nào đó các thầy cô sẽ luôn dõi theo và  thầm mong cho hạnh phúc, niềm vui, may mắn sẽ luôn ở bên các em trên con đường phía trước!

Xin dành tặng tất các em học sinh lớp 9 và lớp 12 bài thơ Chiếc lá đầu tiên của nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm. Đây là bài thơ mà tác giả đã ghi lại một cách đầy đủ và trọn vẹn dòng cảm xúc trong trẻo về những năm tháng đẹp nhất đời người và các em đang ở trong độ tuổi ấy. Hãy dành một phút để cảm nhận nó nhé!



CHIẾC LÁ ĐẦU TIÊN

- Hoàng Nhuận Cầm -

Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say

Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu

Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu
Lời hát đầu xin hát về trường cũ
Một lớp học bâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm - rụng xuống trái bàng đêm

Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Ôi nỗi nhớ có bao giờ nhớ thế,
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi

"Có một nàng Bạch Tuyết, các bạn ơi,
Với lại bảy chú lùn rất quấy
"
"Mười chú chứ, nhìn xem trong lớp ấy"
(Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao)

Những chuyện năm nao những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy
Mùa hoa mơ rồi đến mùa phượng cháy
Trên trán thầy tóc chớ bạc thêm

Thôi hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi!

Em đã yêu anh, anh đã xa rồi
Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ quá! Mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường - chiếc lá buổi đầu tiên.

Phương Linh