Một ngày đông ảm đạm. Thiếu chút rét buốt gió bấc, thiếu hơi ẩm ướt mưa phùn, cũng thiếu ấm áp nắng tươi. Một ngày như vậy dễ khiến lòng người vô cớ man mác buồn. Buồn nhẹ thôi. Như sắc xám nền trời. Như nắng nhạt ngoài kia.
Người ta vẫn nói “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Thực ra cảnh buồn, người cũng dễ không vui. Nếu bạn hỏi tôi khi buồn sẽ làm gì? Chắc chắn câu trả lời sẽ là được thưởng thức hương vị của những món ngon ngày đông. Những món ăn đặc trưng của Hà Nội thật làm ấm lòng những người con gái như tôi.
Chè Bà cốt ăn kèm xôi xéo. Chè nóng, thơm hương nhài ướp, ngọt đường hoa mai, bùi bùi vị xôi, cay se vị gừng. Ấm bụng, ấm lòng. Bên cạnh có hai mẹ con ăn bánh trôi tàu, hương nước gừng nồng nàn vương vít. Cô bé lúc lắc đuôi gà, phùng má nhai viên bánh trôi, mắt cười long lanh nắng. Có cảm giác như cả không gian sáng bừng vì ánh cười ấy. Tôi bất giác mỉm cười theo, nét buồn vương nhàn nhạt ban nãy cũng tự dưng bay biến.
Bánh trôi tàu lá dứa nức lòng bao người Hà Nội
Những chiếc bánh khoai, bánh chuối, bánh ngô thơm lừng một góc phố
Lại nói chuyện ăn.
Đất Hà Nội quanh năm đều có thức ngon, nhưng thú ăn mùa đông đặc biệt hơn nhiều. Dù thực ra, vẫn là những phở ấy, bánh ấy, quả ấy,... chẳng phải thức quà đặc sắc hơn, có chăng là lòng người thay đổi mà thôi. Ngày đông lạnh se sắt, người ta tự nhiên muốn tìm chút hơi ấm bên nhau. Đi đường gió lạnh, dừng lại quán nhỏ bưng bát chè nóng hay túm tụm hàng nướng khuất nơi góc phố cầm củ khoai mật thơm vàng, hít hà hương khói mà cảm nhận ấm áp lan tỏa đến từng tế bào, mới hiểu hạnh phúc đôi khi giản đơn đến lạ kì.
Trẻ tuổi như chúng ta, thỉnh thoảng rủ nhau đi ăn kem. Âu cũng là một cách thưởng thức. Những cô cậu nghịch ngợm tay cầm kem que, miệng xuýt xoa vì lạnh, nhưng ánh mắt lúng liếng cười. Người ta vui lúc ăn ngon mặc đẹp mà. Và người vui thì lòng đều ấm vậy.
Chợt nghĩ, có mùa lạnh thật tốt.
Biết lạnh giá, mới biết quý hơi ấm nhỏ bé kia.
Hèn chi bao người đi xa, đều nhớ da diết cái lạnh mùa đông Hà Nội ấy.
“Nhặt cánh cúc chiều đông trên phố
Đường Hà thành một góc bâng khuâng
Lặng lẽ ngắm từng giọt mưa nhỏ
Hương nồng nàn ấm áp an yên”
Tôi lại bỗng ngẩn ngơ nhận ra mùa đông này sắp hết rồi. Vẫn chưa ngắm đủ màu trắng cúc họa mi, màu đỏ lá bàng, màu vàng hoa cải. Có chút luyến tiếc, dù tôi không rõ mình luyến tiếc cái lạnh mấy hồi, luyến tiếc sương khói vấn vương, hay luyến tiếc thời gian lại trôi qua một năm. Có lẽ là tất cả.
Con người đều vậy, nhận ra sắp mất đi rồi mới bắt đầu luyến tiếc. Nhưng học được luyến tiếc, mới học được trân quý, phải không?
Bài viết: Đặng Thúy Hằng (11N1)
Ảnh: Sưu tầm