Tôi được dạy từ ngày thơ bé
Rằng: “Truyện cổ tích chẳng có thật trên đời!”
Nhưng tôi chẳng tin vào lời nói dối
Chỉ tin vào phép nhiệm màu cuộc sống thôi!
Có cậu bé lang thang ngoài đường lạnh
Rét co ro chẳng áo ấm để che thân
Cậu đứng nhìn vào bên trong cửa kính
Và ước thầm có chốn để nương thân
Vốn tưởng rằng ước chẳng thành hiện thực
Bỗng bàn tay ấm nóng từ phía sau
Nắm lấy tay và ân cần hỏi cậu:
“Liệu cháu cần một mái ấm để yêu thương?”.
Có bác lao công đêm đông quét rác
Mãi cặm cụi lia chổi khắp đường khuya
Thầm nghĩ bụng việc chẳng bao giờ hết
Để tìm về với những chốn thảnh thơi?
Nếu tồn tại một tiên ông, phép lạ
Biến chổi, gầu thành rô – bốt nghìn tay
Biến con người với trái tim chan chứa
Để tình thương và hạnh phúc đong đầy.
Có cô gái chẳng thấy được ánh nắng
Chẳng nhìn được cuộc sống đầy hay vơi
Cũng chẳng thể hát lên lời muốn nói
Như bao con người trong cuộc “dạo chơi”
Cứ tưởng rằng cuộc đời không màu sắc
Và cũng chẳng tồn tại thứ âm thanh
Nhưng đời cô lại đong đầy âm sắc
Của bản đàn bất tận “Tình yêu ơi!”.
Tôi chẳng tin cổ tích là phi nghĩa
Bởi con người sống là để yêu thương
Đến lúc nào nhân loại còn tồn tại
Sẽ vẫn còn bà tiên của cuộc đời!
Thơ: Hoàng Phương Thảo (11D1)
Ảnh: Sưu tầm