Tình yêu đất nước non sông của mỗi con người bắt nguồn từ tình yêu với làng xóm, quê hương. Tất cả những tình cảm tốt đẹp ấy đều bắt nguồn từ cái nôi mang tên “gia đình”.
Tôi lớn lên với lời ru của mẹ - những câu ca Bắc Bộ khảm vào trong tiềm thức của mỗi con người nơi đây, mặc cho năm tháng có trôi nhanh đến thế nào đi nữa, những tòa nhà, dãy phố thay đổi ra sao, thì họ vẫn vẹn nguyên những câu hát ru con như thế, đi theo quá trình phát triển con người từ khi còn nằm trong nôi đến lúc lớn khôn trưởng thành, đi theo dấu mốc của các thế hệ khác nhau mà gìn giữ nét văn hóa độc đáo ấy.
Tôi lớn lên với lời ru của mẹ, với những bài ca dao được cất lên từ tấm bé, khi ấy, tôi không hiểu những gì mẹ hát, tôi không hiểu những lời ru mà bất giác tôi đã thuộc nằm lòng tự khi nào, lại không thể hiểu hết những tình cảm mẹ gửi trong đó. Ấy thế mà, tôi lại yêu câu ca ấy, yêu làn điệu ấy, yêu những gì mẹ đã từng khắc ghi trong tôi. Mãi sau này, khi đã nghe hiểu được, tôi lại càng thấm thía những gì mẹ dạy:
“Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”
Mẹ dạy tôi cách yêu những gì xung quanh, dạy tôi cách trân trọng những thứ mình đang có, dạy tôi làm người biết cảm thông, chia sẻ, mẹ mang vào trong ấy những tình cảm mà có lẽ sau này, sẽ không sách vở nào dạy tôi, mẹ đưa tôi tới cái nôi mang tên “quê hương” – nơi có cánh cò trắng bay dập dờn, có cánh đồng mênh mông bát ngát, có những con người chân chất nơi thôn quê, và nơi ấy còn có tình cảm gia đình bất diệt,…
Tôi lớn lên với lời ru của mẹ, với tình yêu thương dạt dào ẩn trong những câu ca quen thuộc, với tấm lòng bao la dành cho đứa con thơ mà mẹ coi là cả sự sống, với mong muốn rằng đứa con ấy sẽ lớn khôn trưởng thành cùng sự nâng đỡ của lời ru, với niềm tin rằng lời ru sẽ đi theo con đến trọn cuộc đời, sẽ giúp con vượt qua bao vất vả, đắng cay sau này. Đó là tình cảm vô bờ mà mỗi người mẹ luôn dành hết cho đứa con của mình:
“Dù ở gần con
Dù ở xa con
Lên rừng xuống bể
Cò sẽ tìm con
Cò mãi yêu con
Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con…”
(“Con cò” – Chế Lan Viên)
Tôi lớn lên cùng lời ru ấy, để rồi mỗi khi nghe thấy tiếng một người mẹ nào đó đang ru con, tôi lại nhớ về lời ru của mẹ tôi, nhớ về tuổi thơ nằm trên võng nghe tiếng mẹ hát, gió phe phẩy từ chiếc quạt nan đưa tôi vào giấc mộng êm đềm, nơi có gia đình, có quê hương bao lấy tôi khôn lớn.
Tôi lớn lên, nghe mẹ ru em, trong lòng vấn vương những xúc cảm như ngày còn thơ bé. Thật biết ơn khi tôi còn có mẹ, khi còn được nghe mẹ hát, khi còn được lớn lên trong vòng tay mẹ, khi biết rằng mẹ vẫn luôn yêu thương tôi, khi trong tôi là tình yêu với những bài ca du dương mẹ hát, khi trong tôi là tình yêu với gia đình, quê hương được mẹ chắp cánh bay lên từ những làn điệu quen thuộc hàng đêm còn hằn sâu trong kí ức. Phải cảm ơn mẹ vì đã đưa tôi đến cuộc đời này, dành cho tôi những gì tốt đẹp nhất, dạy tôi thuộc nằm lòng bài học quý giá từ khi tôi còn nằm trên nôi.
Con yêu mẹ, mẹ ơi…
Bài viết: Đặng Quỳnh Chi (10D2)
Ảnh: Sưu tầm