Dưới mái nhà lợp tôn đã cũ, hình ảnh bà ngoại tần tảo sớm hôm hay dịu dàng kể lại những chuyện xưa mỗi đêm có lẽ đã trở thành một phần ký ức không thể phai mờ trong tim con. Tình cảm bà dành cho con cháu không chỉ là những cái ôm ấm áp, những món quà nhỏ bé, mà còn là sự hy sinh thầm lặng, chở che qua từng năm tháng...
Hơn bốn nghìn năm dựng nước và giữ nước, sử sách nước nhà đã ghi danh bao nhiêu kì tích, những chiến công hiển hách mà Quân đội Nhân dân Việt Nam ta đã làm được. Vì vậy, Tổ quốc Việt Nam thân yêu đã khắc ghi những ngày lễ trọng đại trong lịch sử dân tộc. Trong số đó, ngày 22/12 – ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam – là một dấu mốc thiêng liêng, gắn liền với niềm tự hào và lòng biết ơn sâu sắc của mọi thế hệ người Việt.
Đất nước theo ta lớn lên từng ngày, bồi dưỡng trong ta những tình cảm tự nhiên về nơi quê hương xứ sở. Tình yêu nước là tình yêu bất diệt, là muôn thuở, dù rằng xưa hay nay, giá trị cốt lõi ấy sẽ mãi không thay đổi. Đó tựa như nhịp đập chung của những tâm hồn đồng điệu và lại rung lên nghẹn ngào mỗi khi cất vang hai tiếng Tổ quốc thiêng liêng, cao quý.
Lại một năm qua đi, không khí Tết đã tràn về trên khắp nẻo đường, phố xá. Chắc hẳn mỗi con người chúng ta đều có những cảm xúc rất đặc biệt bởi Tết là dịp để trở về, đoàn tụ và sum họp với gia đình.
Tuổi trẻ là độ tuổi đẹp nhất của đời người, độ tuổi mà sau này ai trong số chúng ta cũng muốn được quay lại. Có lẽ là bởi ở trong độ tuổi ấy, tất cả những gì con người ta nếm trải đều là lần đầu: lần đầu tiên hết mình theo đuổi thứ ta mong muốn hay lần đầu tiên đạt được thành tích nào đó… Cảm giác bâng khuâng mới lạ khi trải nghiệm lần đầu ấy luôn khiến con người ta nhớ nhung và “thèm” được trải qua lần nữa.
Ngày nay, không chỉ có áp lực của cuộc sống, của học hành mà học sinh còn phải đối diện với rất nhiều áp lực bao gồm cả những suy nghĩ tiêu cực, phải lo lắng cho cả hiện tại và tương lai. Vô tình điều này khiến chúng ta quên đi niềm vui thú trong cuộc sống, quên đi cái đẹp vẫn hằng thường trực trong xã hội, ta sống vội vã, chạy ra khỏi quỹ đạo vốn có và rồi lạc trong những điều có đôi khi chẳng thể với tới.
Giữa cái tiết trời se se lạnh, len lỏi thêm vài tia nắng ấm áp của buổi sớm Hà Nội tháng 12, ta bỗng chợt nhận ra, mùa đông năm nay đến muộn hơn nhiều thì phải?