Trong cuộc sống, có lẽ mỗi con người ta sẽ luôn có trong mình những tâm tư, suy nghĩ, những cảm nhận sâu sắc về cuộc sống xung quanh mà chẳng thể nói thành lời. Đó có thể là một lời xin lỗi, một tiếng cảm ơn, hay là những sự tủi thân muốn được thấu hiểu, nhưng có lẽ, sự ngại ngần, xấu hổ, hoặc vẫn chưa tìm được một hoàn cảnh thích hợp, những suy tư, trăn trở ấy vẫn mãi âm ỉ trong lòng một cách đầy nuối tiếc, nhưng cũng đầy chân thành, khao khát và mạnh mẽ. Liệu có cách nào để mọi tâm tư đều được thấu hiểu, lắng nghe một cách sâu sắc, để chẳng ai phải trăn trở, bận lòng?

Khi nỗi lòng chẳng thể tìm được lối ra

Những tiếng lòng cứ mãi âm ỉ, chờ đợi một lần được nói, được bày tỏ, chẳng ai muốn phải chịu đựng, phải đơn côi, trống vắng. Họ vẫn luôn mong đợi sự đồng cảm, sẻ chia, nhưng chẳng phải lúc nào hoàn cảnh, lí trí cũng cho  người ta có đủ dũng khí để bày tỏ những điều ấy, những bức tường vô hình nào khiến những điều chân thành, thiêng liêng nhất chẳng thể cất thành lời. Có lẽ từ sự tự ti, những lần lời xin lỗi bị gạt đi, lời tâm sự bị ngó lơ tạo thành những vết xước kéo dài nhiều năm. Hoặc đôi khi, con người ta chẳng thể biết cách để mở đầu một câu chuyện, hay những mâu thuẫn quá lớn giữa ta và mọi người xung quanh, sự cô đơn, trống vắng cứ vậy mà tiếp diễn.

Những vướng bận trong lòng vẫn mãi chưa có lời hồi đáp

Hãy thử một lần mở lòng mình

Ta vốn vẫn luôn nghĩ rằng “Chỉ mình mới hiểu chính mình” và có cả những lúc ta quên mất mình muốn gì và cần gì, bởi lẽ ta chỉ đang sống trong mỗi trái tim của mình, thiếu đi sự kết nối, sẻ chia. Nhưng đâu phải con người ta sinh ra là những đồ vật vô tri, những trái tim phải được thổ lộ, được lắng nghe như một sứ mệnh nếu không, những cảm xúc cũng sẽ dần chai sạn, héo mòn.
Nhà văn Nikki Banas đã từng nói: “Không cần mở lòng với cả thế giới, nhưng hãy cho ai đó thấy phiên bản chân thật của bạn”. Giá như những nỗi lòng nặng trĩu một lần được thở, để những sự ân hận được bù đắp, những lần tủi thân được sưởi ấm, để những lời biết ơn được trao. Mở lòng mình tuy chẳng dễ, nhưng có lẽ một lần mở lòng là một cơ hội vàng để ta trút bỏ gánh nặng, để một lần được cảm thấy yêu thương, an ủi. Một lời tâm sự lại là một ngọn đuốc thắp sáng tâm hồn, và đó cũng chẳng phải là điều làm ta trở nên yếu đuối, mà là cách để sưởi ấm trái tim vốn đang giá lạnh, để kết nối, tha thứ, để thương và được thương.

Dám mở lòng, mới chạm được đến trái tim.

Mở lòng – không chỉ để nói, mà còn để lắng nghe

Ai cũng mang trong mình những nỗi lòng riêng, dù có khác hoàn cảnh, lí lẽ sống, nhưng có lẽ tất cả đều là những lời chôn giấu từ tận đáy lòng, đều muốn được lắng nghe và thấu hiểu. Không chỉ mỗi bản thân ta, ai cũng mang những nỗi lòng riêng, vì vậy, ngoài việc bày tỏ, thổ lộ những điều từ tận đáy lòng của bản thân, ta cũng nên có một lần tĩnh lặng để lắng nghe nhịp đập của những trái tim khác, ta mở ra trong mình những cánh cửa mới, lắng nghe những nỗi lòng, những xúc cảm khác nhau. Lắng nghe cũng chẳng phải là một điều dễ dàng, con người ta cũng phải có đủ kiên nhẫn, đủ xúc cảm, biết hạ cái “tôi” xuống để ta có thể bước vào thế giới nội tâm của những người khác. Nếu cứ chỉ lắng nghe mình trái tim của ta, có lẽ ta lại vô tình quên mất những tín hiệu mong manh mà những con tim khác đang gửi gắm.

Hãy lắng nghe để chạm đến sự đồng điệu

Những tiếng lòng vốn chẳng dễ cất thành lời, nhưng nếu được thấu hiểu và đón nhận bằng sự chân thành, chúng sẽ trở thành cầu nối giữa những con người cô đơn và rồi ai cũng được hiểu thấu, được sưởi ấm tâm hồn. Chỉ khi ta vừa dám nói những điều xuất phát từ tận đáy lòng, vừa lặng im lắng nghe tiếng vọng từ trái tim người khác, thì thế giới này mới thực sự được kết nối bằng tình cảm và sự thấu cảm trọn vẹn nhất. Mong rằng, ai cũng sẽ có được một cơ hội để nói lên được những suy tư xuất phát từ tận đáy lòng, được lắng nghe , sẻ chia, đồng thời, ta cũng nên mở lòng mình để lắng nghe những suy tư, lời chia sẻ của mọi người xung quanh.

Bài viết: Đặng Minh Vũ (8A1)

Ảnh: Sưu tầm