Những dòng cảm xúc


Trao đi những lời yêu thương
NTT
Một tối thứ Năm, tôi tình cờ đọc tản mạn "Con trai của mẹ" của Quang Hiển. Rồi đột nhiên, tiếng đài nhà bên vang lên giai điệu ca khúc "Mẹ tôi" của Trần Tiến. Tôi lặng người... Có điều gì đó nghèn nghèn ở cổ, mãi chẳng cất lên thành lời. Tờ lịch trên tường nhắc tôi, cũng gần đến ngày 20 tháng 10 rồi...
Cảm ơn mẹ
NTT
Những ngày cuối tháng Mười. Bầu trời nhuốm sắc thu. Khi ủ dột, khi tươi tỉnh. Lúc rực rỡ, lúc buồn rầu. Như một người con gái. Thời gian như gió. Ngày hai mươi. Nhìn tờ lịch treo tường mà tôi thở dài. Phụ nữ Việt Nam ưu sầu toan lo cả một đời, cớ vì sao chỉ có một ngày được nhớ đến và được cảm ơn?
Thanh xuân bên nhau dưới khoảng trời trường Nguyễn Tất Thành yêu dấu
NTT
Chiều muộn cuối thu, tôi thơ thẩn một mình cuối hành lang vắng. Phía dưới sân trường, vẫn râm ran tiếng nói cười của bao người nhưng bỗng nhiên tôi thấy buồn tênh. Bầu trời Nguyễn Tất Thành hôm ấy không một chút mưa, vậy mà tôi nghe rõ những giọt thời gian đang rơi rả rích. Không phải gió lạnh mùa đông, mà là nỗi buồn chia ly đang ùa về. Hôm nay, lớp 12A1 chia tay Phong...
“Ngày khai trường, áo lụa gió thu bay…”
NTT
12 năm cắp sách đến trường nghe dài mà trôi qua nhanh như một lần chớp mắt, ngoảnh đi ngoảnh lại đã đến ngày khai giảng cuối cùng thời áo trắng. Vẫn tiếng cười ấy, ánh mắt ấy, cử chỉ ấy, tất cả đều quen thuộc nhưng sao hôm nay chúng tôi thấy quý giá và thân thương lạ lùng. Điều buồn hơn là, khi tiếng trống khai giảng vang lên, xen lẫn những niềm vui lại là những sự tiếc nuối và ngẩn ngơ, bồi hồi.
Yêu biết mấy
NTT
Tập thể lớp 9A3, cũng như biết bao thế hệ học sinh trường THCS & THPT Nguyễn Tất Thành dường như đã quá quen thuộc với bóng dáng nhỏ nhắn cùng những bài giảng dễ hiểu và hấp dẫn của cô giáo Nguyễn Thị Tâm. Sẽ là một thử thách khó khăn với chúng tôi khi phải chọn một vài từ để miêu tả về cô bởi những hình ảnh đẹp về cô, những kỉ niệm cùng cô lúc nào cũng đầy ắp trong ngăn kí ức của đám học trò chúng tôi.
Ai rồi cũng khác
NTT

Trở lại nơi ta đã từng đi qua

 

Không gian xưa bỗng dưng xa lạ quá

 

Vẫn phố cũ bình yên trong nắng hạ

 

Sao hàng cây xao xác lá đơn côi

Lá thư gửi tuổi 18
NTT
Bạn thân mến! Lúc này đây có lẽ bạn đang bước chân trên con đường mới. Bạn đang bận rộn với lịch học dày đặc tại giảng đường đại học hay đang khám phá một nền văn hóa thú vị ở một đất nước xa xôi, nào ai biết trước. Công việc hoặc lịch học dày đặc rồi sẽ cuốn bạn đi. Liệu có lúc nào bạn chợt nhớ về những năm tháng đã qua?
Viết cho mùa Vu lan sắp đến…
NTT
Tuổi thơ bắc nhịp cho những câu hát nghêu ngao ngày xưa, cho những vần thơ từ trang sách lem màu mực tím mà tôi vẫn nhớ trọn đến tận bây giờ, những câu thơ về bàn tay mẹ. Khi nhắc tới đấng sinh thành vĩ đại, ta thường nói tới một trái tim tràn đầy tình yêu thương, một ánh mắt trìu mến, một giọng nói ngọt ngào, ấm áp mà quên đi đôi bàn tay vất vả hàng ngày của mẹ.
Hãy tự tin sải đôi cánh rộng!
NTT
Mấy hôm nay, cây bằng lăng trên đường cô đi làm đã trổ hoa lấm tấm, sắc tím bắt đầu lẫn với nền lá xanh. Và cô biết rằng một mùa hè nữa lại đến, một khóa học sinh nữa lại trưởng thành và tiếp tục đi chặng đường mới với nhiều ước mơ và hoài bão. Giữa những bộn bề lo âu của kì thi căng thẳng, thầy cô và các em đều chung một tâm trạng: nuối tiếc, thương nhớ tất cả những gì đã qua và hi vọng một tương lai tốt đẹp phía trước.
NTT, tôi và kỉ niệm
NTT
Dòng chữ “Trường THCS & THPT Nguyễn Tất Thành” lấp lánh hiện giữa không gian xám xịt. Nó lờ mờ nhận ra điều đó qua lớp áo mưa giấy. Trông toàn thể ngôi trường như thể quét lên một lớp vôi xám vậy, khác hẳn với những gì nó nhớ lần đầu đặt chân đến nơi đây làm bài thi. Ngày ấy trường nhìn rực rỡ lắm...