Những dòng cảm xúc


2018 – Một sự khởi đầu mới
NTT
Chắc hẳn ai cũng nhận ra rằng mùa xuân đã về trên mảnh đất Hà Thành thân yêu, một năm mới lại tiếp tục đến mang theo thật nhiều những niềm vui và cả hi vọng. Từng làn gió xuân cứ nhè nhẹ thổi qua, lướt nhanh đến nỗi khi quay đầu lại, ta chỉ kịp thưởng thức một chút vương vấn xa xăm mà hoài niệm, một chút hương hoa thoang thoảng, một chút sức sống đầy rộn rã.
Khi người cầm Cup không phải người chiến thắng sau cùng
NTT
Tôi có thể nói không phải là một fan ruột hay đúng nghĩa của bóng đá. Tôi không thể hiểu nổi những khái niệm kể cả phổ thông nhất như lỗi việt vị hay phạt góc, phạt đền và cũng đã gần 10 năm nay tôi chưa từng xem đầy đủ một trận đấu kéo dài 90 phút. Có lẽ đơn thuần nó không phải sở thích của cá nhân tôi. Ấy vậy mà giờ đây, tôi - một kẻ vốn không ưa sự gào thét và tiếng còi rú của xe cộ...
Chào 18
NTT
Thời gian luôn là một chiếc hộp đầy bí ẩn. Khi ranh giới mong manh giữa hai năm chỉ còn tính bằng từng tích tắc, con người ta thường có biết bao nghĩ suy và những miền cảm xúc hỗn độn trào dâng trong lòng. Cái se lạnh của những giọt mưa lâm thâm ngày cuối năm lúc nào cũng khiến chúng ta dễ nghĩ suy nhiều. Chúng ta nhớ lại những ngày tháng cũ, những kỉ niệm trong suốt 365 ngày vừa qua, những ước nguyện đầu năm ngoái, những điều đã hoàn thành, những thứ còn dở dang.
Mưa và khoảng lặng
NTT
Một giọt… hai giọt… tí tách… rào rào... Cơn mưa ập xuống nhanh và bất ngờ. Vội vã. Hối hả. Mọi thứ đều trở nên nhanh hơn bình thường, thế nhưng ở đâu đó... vẫn có những khoảng lặng, những nỗi buồn không thể gọi tên bỗng ùa về. Mưa nặng hạt. Nhưng nhẹ tênh.
Mùa thu sau lưng bố
NTT
Mùa thu của tôi ở Hà Nội từng là những chuyến đi vừa ngắn vừa dài trên yên xe máy của bố. Dài là khoảng cách địa lý, vì nhà tôi cách trường khá xa. Ngắn là vì tôi cứ lơ mơ gục đầu trên lưng bố vì còn ngái ngủ, chẳng mấy chốc đã thấy cổng trường ở trước mắt rồi. Từ ngày bắt đầu đến trường, mùa thu đã thu gọn lại bằng tấm lưng vững chãi của bố. Tôi nhớ rất rõ mùi hương quen thuộc ám trên chiếc áo sơ mi tôi vẫn tựa đầu vào, cả cảm giác chất vải hơi thô cọ vào trán mình.
Trao đi những lời yêu thương
NTT
Một tối thứ Năm, tôi tình cờ đọc tản mạn "Con trai của mẹ" của Quang Hiển. Rồi đột nhiên, tiếng đài nhà bên vang lên giai điệu ca khúc "Mẹ tôi" của Trần Tiến. Tôi lặng người... Có điều gì đó nghèn nghèn ở cổ, mãi chẳng cất lên thành lời. Tờ lịch trên tường nhắc tôi, cũng gần đến ngày 20 tháng 10 rồi...
Cảm ơn mẹ
NTT
Những ngày cuối tháng Mười. Bầu trời nhuốm sắc thu. Khi ủ dột, khi tươi tỉnh. Lúc rực rỡ, lúc buồn rầu. Như một người con gái. Thời gian như gió. Ngày hai mươi. Nhìn tờ lịch treo tường mà tôi thở dài. Phụ nữ Việt Nam ưu sầu toan lo cả một đời, cớ vì sao chỉ có một ngày được nhớ đến và được cảm ơn?
Thanh xuân bên nhau dưới khoảng trời trường Nguyễn Tất Thành yêu dấu
NTT
Chiều muộn cuối thu, tôi thơ thẩn một mình cuối hành lang vắng. Phía dưới sân trường, vẫn râm ran tiếng nói cười của bao người nhưng bỗng nhiên tôi thấy buồn tênh. Bầu trời Nguyễn Tất Thành hôm ấy không một chút mưa, vậy mà tôi nghe rõ những giọt thời gian đang rơi rả rích. Không phải gió lạnh mùa đông, mà là nỗi buồn chia ly đang ùa về. Hôm nay, lớp 12A1 chia tay Phong...
“Ngày khai trường, áo lụa gió thu bay…”
NTT
12 năm cắp sách đến trường nghe dài mà trôi qua nhanh như một lần chớp mắt, ngoảnh đi ngoảnh lại đã đến ngày khai giảng cuối cùng thời áo trắng. Vẫn tiếng cười ấy, ánh mắt ấy, cử chỉ ấy, tất cả đều quen thuộc nhưng sao hôm nay chúng tôi thấy quý giá và thân thương lạ lùng. Điều buồn hơn là, khi tiếng trống khai giảng vang lên, xen lẫn những niềm vui lại là những sự tiếc nuối và ngẩn ngơ, bồi hồi.
Yêu biết mấy
NTT
Tập thể lớp 9A3, cũng như biết bao thế hệ học sinh trường THCS & THPT Nguyễn Tất Thành dường như đã quá quen thuộc với bóng dáng nhỏ nhắn cùng những bài giảng dễ hiểu và hấp dẫn của cô giáo Nguyễn Thị Tâm. Sẽ là một thử thách khó khăn với chúng tôi khi phải chọn một vài từ để miêu tả về cô bởi những hình ảnh đẹp về cô, những kỉ niệm cùng cô lúc nào cũng đầy ắp trong ngăn kí ức của đám học trò chúng tôi.