Những đêm dài trời vẫn vắng ngàn sao
Mà bình minh biến ảo, vàng xanh xám
Giữa vòng tay của trời cao đất cạn
Ta xẻ cho thời tiết nửa lòng mình
Ngày hôm qua,
Mưa xong.
Trời đục ngầu vần vũ
Mây mờ trắng kéo thấp cả ông trời
Lòng người buồn như thanh thiên đã sập
Giọt nước rơi trong tủi buồn lầm lũi
Nước mắt khóc cô độc nhòa nhãn quang
Ngày hôm nay,
Gió sang.
Trời tối xanh trầm mặc
Hơi thở lộng mang cặn mùi ẩm mốc
Tâm trí ai trĩu nặng nỗi khó ưa
Không khí lưa thưa trong thì se lạnh
Thổi nỗi trống trải cô quạnh nơi tim
Và ngày mai,
Nắng lim dim,
Trời ghim màu sáng lạn
Ban mai lên phía chân trời ửng sắc
Niềm vui đến há có nhắc lý do?
Thời tiết đã cho chính mình một người bạn,
Một đứa con quá thấu hiểu tinh tường
Nhưng chữ “thương” không phải là lấn át
Chẳng là hòa tan tán sắc của trái tim
“Con hãy cứ là một nhành cây sống,
Vươn thật cao tắm ánh nắng chiều mai
Tay nồng nhiệt vẫy chào ngày gió lặng
Mơn mởn xanh sau lũ bão bập bùng
Bởi lý do mà còn chưa muốn hiểu:
Ngày mai nào chẳng tươi sáng, phải không con?”
Bài viết: Phạm Phương Anh (12D4)
Ảnh: Sưu tầm