Khi tiếng ve bắt đầu râm ran, rộn rã, khi những cây bằng lăng nở hoa tím thủy chung dọc những con đường dài, con biết rằng mùa hạ đã đến – mùa chia tay học trò. Đâu đây vẫn còn da diết những lời hát thân thương : “Thời gian đừng như gió mải mê bay miết tới cuối trời. Để chúng ta được nói với nhau lời chia tay…”
Kính thưa các thầy cô giáo, cho con xin nói lời cám ơn các thầy các cô. Cho con được cảm ơn các thầy cô dạy Toán – người đã cho con tìm được nghiệm đúng trong vô vàn giá trị của cuộc đời, cho con tìm được đường đi trong những bài toán khó. Cám ơn các thầy cô dạy Lý đã truyền lực hấp dẫn cho những bài toán điện. Cám ơn các thầy cô dạy Hóa – người đã cho con những chất xúc tác trong cuộc đời. Cám ơn cô dạy Sinh cho con biết sinh giới được tiến hóa chung một nguồn gốc, nên con người phải biết yêu thương lẫn nhau. Văn học dạy cho con biết yêu những điều bình dị nhất. Từ yêu người thân, gia đình, bạn bè đến yêu trường lớp, yêu quê hương, đất nước. Cám ơn các thầy cô dạy Sử đã cho chúng con được tự hào là con cháu Lạc Hồng, cám ơn cô dạy Địa đã đưa chúng con đi hết đất nước Việt Nam hình chữ S tươi đẹp. Cám ơn các thầy cô những bài học làm công dân tốt. Nhưng thưa các thầy cô giáo dạy Anh văn, từ “Goodbye” hôm nay con lại không muốn nói ra. Thời gian trôi thật nhanh nhưng bọn con tin : Những bài học của thầy cô sẽ theo chúng con đến suốt cuộc đời.
Thưa cha mẹ, cho con xin cám ơn cha mẹ đã sinh ra chúng con trên đời này, đã dạy cho chúng con biết yêu, biết ghét, biết sẻ chia và biết lớn khôn. Con biết rằng, đằng sau sự trưởng thành của mỗi chúng con là công sức, là khó nhọc , là mồ hôi nước mắt của thầy cô và cha mẹ. Chúng con 14, 15. Chúng con trẻ và đôi khi chưa hiểu hết sự đời. Chúng con nông nổi và đôi khi hành động bồng bột. Chúng con cứ nghĩ rằng mình đã lớn lắm rồi và đôi khi… lại tự cho mình cái quyền không vâng lời cha mẹ, thầy cô. Thưa cha mẹ, thầy cô, cho con được nói lời xin lỗi. Con xin lỗi vì những lần lười làm bài tập về nhà. Con xin lỗi vì những khi chưa chăm học và không nghe lời thầy cô. Con xin lỗi vì những cuộc tranh đấu nảy lửa thi thoảng lại diễn ra. Con xin lỗi vì đã làm cha mẹ, thầy cô phiền lòng. Nhưng chúng con cũng đã phần nào lớn rồi. Chúng con biết mình cần phải tự lập, phải cố gắng học cho bản thân chứ không phải cho bất kì ai khác. Và chúng con cũng đủ lớn để nhận ra cha mẹ, thầy cô quan trọng với chúng con nhường nào.
Và cho con xin được gọi thầy cô là cha mẹ - cha mẹ thứ hai – những con người vĩ đại đã nuôi dưỡng và bồi đắp cho tâm hồn chúng con từng ngày. Dù có đi đến bất cứ nơi đâu, có làm bất cứ điều gì, chúng con sẽ luôn nhớ và luôn tự hào rằng mình là học sinh Nguyễn Tất Thành, là con của cha mẹ, là một thành viên nhỏ trong đại gia đình hơn 2500 thành viên lớn này. Con xin hứa sẽ cố gắng học tập và sống xứng đáng với kì vọng của cha mẹ. Rồi mỗi người trong chúng con sẽ bay cao ước mơ của bản thân mình, và sẽ sải cánh thật rộng, thật xa. Chúng con sẽ khiến mọi người tự hào và sẽ thật hạnh phúc khi giới thiệu về chúng con : “À, đó là những đứa trẻ của chúng tôi đấy!” Rồi một ngày, một ngày không xa nữa đâu, chúng con sẽ thực hiệnn được hết những điều cha mẹ mong muốn. Hãy chờ chúng con thành công, cha mẹ nhé!
Fly High Our Teenage Dreams (Bay cao những ước mơ thần tiên)