Ẩm thực Hà Thành từ lâu đã trở thành một nét văn hoá ấn tượng, để lại nhiều vấn vương cho những ai có cơ hội được thưởng thức dù chỉ một lần. Mỗi mùa mỗi khác, người Hà Nội lại có cho mình những thức quà riêng biệt, gắn liền với tiết trời của từng mùa. Khi cơn gió lạnh gõ cửa từng nhà cũng là lúc con người ta muốn được thưởng thức món ăn nào đó nóng hổi để làm ấm người trong cơn rét buốt. Và món bánh đúc nóng luôn là một trong những món ăn xuất hiện đầu tiên trong “thực đơn” của nhiều người.
Trong cuộc sống, con người phải trải qua vô vàn cung bậc cảm xúc khác nhau. Nó trải dài từ sự buồn bã, sự tức giận khi vấp ngã trước khó khăn cho tới niềm vui sướng, hạnh phúc khi đạt đến thành công hay được làm điều mình thích. Một trong những xúc cảm quan trọng nhất phải nói đến niềm vui sướng, vui vẻ trong cuộc đời. Đối với tôi, niềm vui, hạnh phúc đó là những tia hi vọng giản đơn nhất trước cuộc sống nhiều gian nan, thử thách.
Mỗi khi đứng trong sân trường, ngước lên bầu trời, lòng tôi lại rạo rực bao suy nghĩ. Bầu trời Nguyễn Tất Thành nhìn trông có vẻ nhỏ bé, nhưng bầu trời nhỏ bé ấy lại chất chứa bao ý nghĩa, đồng hành, theo chân học sinh trong suốt những năm tháng đến trường. Chắc hẳn, ai trong chúng ta cũng đã một lần nhìn lên bầu trời, cảm nhận điều kì diệu ở nơi tưởng chừng như bình dị đó.
Năm 2023 - năm của sự “hồi sinh” sau những khó khăn, vất vả, cũng đã dần đi đến những ngày cuối cùng. Trong khoảnh khắc giao thời này, Hà Nội bỗng trở nên thật tấp nập và xốn xang lạ kì.
Ngày nay, không chỉ có áp lực của cuộc sống, của học hành mà học sinh còn phải đối diện với rất nhiều áp lực bao gồm cả những suy nghĩ tiêu cực, phải lo lắng cho cả hiện tại và tương lai. Vô tình điều này khiến chúng ta quên đi niềm vui thú trong cuộc sống, quên đi cái đẹp vẫn hằng thường trực trong xã hội, ta sống vội vã, chạy ra khỏi quỹ đạo vốn có và rồi lạc trong những điều có đôi khi chẳng thể với tới.
Giữa cái tiết trời se se lạnh, len lỏi thêm vài tia nắng ấm áp của buổi sớm Hà Nội tháng 12, ta bỗng chợt nhận ra, mùa đông năm nay đến muộn hơn nhiều thì phải?