Đất nước theo ta lớn lên từng ngày, bồi dưỡng trong ta những tình cảm tự nhiên về nơi quê hương xứ sở. Tình yêu nước là tình yêu bất diệt, là muôn thuở, dù rằng xưa hay nay, giá trị cốt lõi ấy sẽ mãi không thay đổi. Đó tựa như nhịp đập chung của những tâm hồn đồng điệu và lại rung lên nghẹn ngào mỗi khi cất vang hai tiếng Tổ quốc thiêng liêng, cao quý.
Tồn tại từ thuở xa xưa, âm nhạc luôn song hành cùng con người trên mọi hành trình, mọi khoảnh khắc dù thăng hoa hay đầy gian truân. Chính vì thế, hạt giống thanh âm luôn được ấp ủ trong trái tim của mỗi người, chờ đợi một khoảnh khắc mà bén rễ, lấy tiếng lòng được cất giấu hoá thành lời ca. Khúc hát chạm đến trái tim, chạm đến cả những tâm hồn thật sự đồng điệu.
Ai trong số chúng ta cũng đều yêu thích và luôn muốn mọi thứ xung quanh trở nên thật hoàn hảo. Thế nhưng, vạn vật quanh ta không gì là hoàn hảo, giống như triết lý Wabi sabi của người Nhật: “Cuộc đời không gì là hoàn hảo nên đừng cố tìm, hạnh phúc là khi con người chấp nhận sống với khiếm khuyết”.
“Ánh dương” hay còn được biết đến là ánh sáng của Mặt trời. Ánh sáng ấy chiếu rọi và sưởi ấm cho những sự vật mà nó đi qua, tạo nên nguồn sống, năng lượng sống cho những sinh vật ấy. Nhưng “ánh dương” còn là phép ví von của nhiều người khi muốn nhắc đến người quan trọng, giúp họ vượt qua những nốt trầm của cảm xúc, khiến cuộc sống của họ tốt đẹp, tích cực hơn. Tôi cũng vậy, tôi cũng có những “ánh dương”của riêng mình, đó chính là những người bạn thân đã gắn bó với tôi suốt những năm tháng vừa qua. Họ khiến tôi hiểu ra giá trị của tình bạn, một tình bạn thật sự.
Ngô Thì Nhậm - danh sĩ Bắc Hà, học rộng, tài cao có nhiều ý kiến sắc sảo về thơ đã từng nhấn mạnh rằng: “Hãy xúc động hồn thơ cho hồn bút có thần”. Phải chăng chính trái tim nồng ấm đôn hậu đã thôi thúc Xuân Quỳnh viết ra những dòng thơ chan chứa tình cảm, chạm tới những người yêu văn chương? Liệu có đúng khi cho rằng “Thơ vui về phái yếu” đã “bênh vực cho những con người không có ai để bênh vực” như một sứ mệnh cao cả mà nhà thơ mang nặng trên vai?
Dường như trong tiềm thức của mỗi chúng ta, hạnh phúc luôn là điều gì đó vô hình, vô dạng, mang ý nghĩa trừu tượng. Với quan điểm riêng của tôi, hạnh phúc thật sự có mùi hương, hãy cùng khám phá và cảm nhận nhé!
Trong tác phẩm “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh”, Nguyễn Nhật Ánh đã viết: “Hai bàn tay của ta giống như những người bạn thân, luôn chia sẻ với ta mọi vui buồn trong cuộc sống...”. Vậy mới biết, hai bàn tay của chúng ta mới dễ thương làm sao! Bàn tay nào cũng đáng quý, đáng trân trọng, nhất là khi nó chăm chỉ, cần mẫn làm những công việc có ích, có giá trị cho bản thân, xã hội và cuộc đời.
Lại một năm qua đi, không khí Tết đã tràn về trên khắp nẻo đường, phố xá. Chắc hẳn mỗi con người chúng ta đều có những cảm xúc rất đặc biệt bởi Tết là dịp để trở về, đoàn tụ và sum họp với gia đình.