Năm 2021 vừa qua quả là một năm đầy thăng trầm và đầy biến động của đất
nước chúng ta do tình hình dịch bệnh căng thẳng. Điều này không chỉ tác động
lên nền kinh tế của Việt Nam mà còn ảnh hưởng không nhỏ tới đời sống tinh thần
của những con dân đất Việt, đặc biệt là những cung bậc cảm xúc của họ khi chỉ một
khoảng thời gian ngắn nữa thôi, năm mới sẽ gõ cửa!
Thế giới đã bước vào năm 2022 với rất nhiều sự kì vọng và
năng lượng tích cực mới khi mà đại dịch COVID-19 đang có dấu hiệu được kiểm
soát tốt sau hơn 2 năm ngây ảnh hưởng nặng nề đến cuộc sống và kinh tế toàn
cầu. Năm 2022 được dự đoán sẽ là một năm đầy triển vọng khi dịch bệnh dần hạ
nhiệt và con người trở lại cuộc sống bình thường mới với nhiều thay đổi tích
cực hơn hậu đại dịch.
Tích tắc, tích tắc… Tiếng kim đồng hồ chuyển động dường như
để báo hiệu thời gian đang dần trôi đi, cánh cửa năm 2021 đang chuẩn bị khép
lại. Và, trong những ngày cuối năm ấy, ai nấy cũng trở nên bận rộn, chăm chỉ
hơn. Mỗi người đều đang cố gắng hoàn thành công việc của mình để có thể cùng
gia đinh, bạn bè, những người thân yêu đón một cái Tết đoàn viên, ấm áp.
Mùa đông đã gõ lên ô
cửa thời gian những cơn gió buốt giá cắt da cắt thịt và những hàng cây trụi lá.
Có lẽ đối với nhiều người, mùa đông là mùa khắc nghiệt nhất trong năm. Nhưng
với tôi, mùa đông là mùa ấm áp nhất, bởi lẽ nhờ cái lạnh mà mùa đông mang tới,
chúng ta mới có thể cảm nhận một cách trọn vẹn và sâu sắc được sự nồng ấm của
những cái ôm, của tay đan tay, của sự quan tâm, lo lắng giản dị mà ta trao cho
nhau
Văn hoá ẩm thực của
người Hà Thành xưa nay vẫn nổi tiếng là tinh tế và cầu kì
để lại nhiều vấn vương cho người đi. Trong số đó, phở từ lâu đã trở thành một
nét điểm xuyết độc đáo trong nền ẩm thực đồ sộ của người Hà Nội. Không ngoa khi
nói rằng phở là một thú, chứ không phải một thức...
Tháng 12 đã gõ cửa và những cơn gió heo may cũng đã ùa về,
cái rét như cắt da cắt thịt của mùa đông miền Bắc không lẫn đi đâu được lại ghé
thăm Hà Nội vào dịp cuối năm như thường lệ. Người ta thường nói, Hà Nội những ngày
đông mà không ra đường thì đúng là có lỗi với thời tiết, bởi, mỗi góc nhỏ của
thành phố đều xinh xắn, mơ màng trong cái nắng êm dịu pha lẫn sự lạnh lẽo đặc
trưng của mùa đông.
Ngày bé, bạn đã từng được hỏi: “Sau này con muốn làm nghề gì?” hay chưa? Mỗi khi đứng trước
câu hỏi đó, câu trả lời của tôi lại một lần thay đổi, lúc là cô giáo, có khi
lại muốn làm bác sĩ và thậm chí là cả người hùng giải cứu Trái đất. Nhưng đến
giờ, khi đã tròn 16, độ tuổi mà có lẽ bản thân tôi cần nghiêm túc đưa ra một
định hướng nào đó cho bản thân, thì tôi dường như lại lạc vào mê cung với hàng
nghìn lối rẽ trước mắt.
Từ trước đến nay, ta
vẫn biết tới một Hà Nội diễm lệ với những tòa nhà chọc trời, trung tâm mua sắm
sầm uất, những ánh đèn của đô thị phồn hoa, với xe hơi, cung đường cao tốc,
những thức quà đặc sản, nhà hàng sang trọng... và cả tiếng rao đêm. Dường như tiếng rao đêm đã trở thành
cái điệu riêng gắn liền với Hà Nội tự bao đời.
Mây đen che khuất bầu trời. Không gian tối sầm lại. Những
giọt mưa nhỏ li ti bắt đầu rơi xuống rồi nặng dần, nặng dần như muốn gột rửa cả
thành phố… Cầm chiếc ô trên tay, tôi rảo bước trên con phố Đinh Tiên Hoàng như
bao cuối tuần. Chỉ khác, lần này có mình tôi, gia đình, bạn bè không đi cùng.
Trong tiết trời tháng 11 mưa lành lạnh, lòng tôi lại mơn man những nghĩ suy…